Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:17
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đúng thật là lời châu ngọc, không chịu nhường nhịn nửa phần.
Trưởng thôn nhất thời có hơi đau đầu.
“Đúng, những thứ người nói ta cũng biết, chỉ là… chỉ là, nha đầu này dù sao cũng còn trẻ tuổi.”
Từ góc độ của trưởng thôn mà nói, ông ấy cảm thấy có thể tha thứ thì cứ tha thứ người. Nhưng nếu xét từ góc độ của Tứ gia gia của tiểu nha đầu mà nói, ông ấy cũng không muốn nhượng bộ nửa phần.
Chuyện này trưởng thôn cũng không tiện xử lý, suy đi nghĩ lại vẫn phải tìm Cố gia đòi một lời giải thích, trưởng thôn nghĩ như vậy, cũng nói với Lý Chính.
Lý Chính gật đầu nói: "Ta đi gọi."
Nói xong, Lý Chính dắt Hứa Tiểu Bảo lại đi lên núi.
Nhìn thấy dáng vẻ Lý Chính cười híp mắt, lộ ra vẻ mặt lão gia gia hiền từ với Hứa Tiểu Bảo, Tiền Mộc Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
"Lý Chính còn đúng thật là thích Tiểu Bảo nhà cháu."
Trưởng thôn nghe vậy mỉm cười.
"Chẳng phải không có đấy sao. Trong nhà ông ấy chỉ có ba nữ nhân, một là tức phụ của ông ấy, hai người kia là nhi tức phụ, còn lại toàn là nam nhân nam hài... Chẳng qua, Lý Chính cũng không phải là tiểu nha đầu nhà ai cũng thích, chủ yếu vẫn là hài tử Tiểu Bảo này ngoan ngoãn lanh lợi."
Vừa dứt lời, trưởng thôn nhìn về phía Cố Tiểu Vũ, lại không nhịn được mà thở dài.
Trong lòng Cố Tiểu Vũ tủi thân đến cùng cực.
Nghĩ đến cơn cuồng nộ sắp tới có thể phải đối mặt, nàng ta tức đến mức cả người gần như phát điên, tại sao lại bị Hứa Tiểu Bảo nhìn thấy, nếu như trong nhà này không có ai, vậy thì nàng ta đã thành công rồi, bây giờ có lẽ nangf ta và muội muội đã ngồi xe bò đi đến huyện thành, chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút xíu nữa…
Qua một nén hương.
Phu thê hai người Cố gia bị mời đến.
Ngoài cửa, Cố thẩm tử ba bước thành hai đi vào trong, khí thế hùng hổ, giơ tay lên tát một cái thật mạnh, lực đạo lớn đến mức trực tiếp tát Cố Tiểu Vũ ngã ngồi xuống đất.
Hai tay bà ta chống hông, hung thần ác sát.
"Tiện nhân này! Đúng thật là đê tiện đến tận xương! Vậy mà trộm đồ, lão nương không nhớ có từng dạy các ngươi trộm cắp đồ của nhà người khác!"
Bà ta muốn tích tiền sính lễ cho nhi tử bà ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ suy nghĩ lệch lạc đi ăn trộm ăn cướp, nha đầu c.h.ế.t tiệt này hay lắm, gây ra cho bà ta rắc rối lớn như này.
Cố Tiểu Vũ hét thảm một tiếng.
Nước mắt soạt một tiếng chảy ra ngoài, hốc mắt đỏ hoe.
"Nếu không phải bà không cho chúng ta ăn, ta đến mức phải đi trộm sao?! Bà muốn bán ta và tiểu muội với giá tốt, nhưng lại không cho chúng ta ăn no, đây xem như là đạo lý gì!"
"Bà không còn là nương ta nữa, ta cũng không có nương như bà, ta phải đi tìm tiểu cô, bà chính là ác quỷ g.i.ế.c người không thấy máu!"
Ở trước mặt người trong thôn bị tiểu hài nhi nhà mình nói như vậy, má của Cố thẩm tử như ráng mây đỏ, vừa tức vừa bực, hận không thể dùng gậy đánh c.h.ế.t cho xong!
Vào thời khắc quan trọng, vẫn là Cố Đại Trang đứng ra, kéo bà nương nhà mình lại phía sau.
Gân xanh trên thái dương ông ta giật giật, cũng nhịn xuống xúc động muốn ra tay.
"Cố Tiểu Vũ, con có biết con đã đủ mất mặt rồi không, ta cảnh cáo con đừng có làm loạn nữa, bây giờ theo ta về nhà." Nói xong, ông ta lại quay đầu cúi người về phía Tiền Mộc Mộc, cười hơi giả tạo.
"Thật sự xin lỗi, đã gây ra phiền toái lớn như vậy cho nhà ngươi, tiểu hài tử nhất thời đầu óc mơ hồ phạm sai lầm. thẩm tử Hứa gia ngươi đại nhân rộng lượng, hẳn là không đến nỗi tính toán với một tiểu hài nhi đi."
Mắt của Tiền Mộc Mộc hơi nén lại.
Da cười nhưng thịt không cười.
"Vậy ngươi còn nói rất đúng, ta chính là muốn tính toán với tiểu hài nhi, tiểu hài nhi nhà ngươi đến nhà ta vừa trộm cắp vừa đập phá, còn cầm d.a.o chặt củi muốn động thủ với Tiểu Bảo nhà ta, ngươi nghĩ rằng, chỉ cần một cái cúi đầu là có thể bỏ qua chuyện này được sao?"
Mặt của Cố Đại Trang trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-153.html.]
"Vậy ngươi muốn như thế nào."
Dường như người không bỏ qua không tha thứ, trở thành nàng, Tiền Mộc Mộc hơi nhếch mày, cong môi cười ý vị thâm trường.
"Tất nhiên là bồi thường. Phạm sai lầm thì phải nhận trừng phạt, đây là quy định của thôn chúng ta."
Cố thẩm tử xen vào: "Chỉ là tiểu hài nhi chơi đùa mà thôi, ta thấy nha đầu kia của nhà ngươi cũng không bị thương gì, Hứa thẩm tử, đều là người cùng thôn, đừng chuyện bé xé to, hà tất gì phải làm xé rách da mặt như vậy, ngươi nói có phải không."
Người nhà này còn đúng thật là đủ ngây thơ, nghĩ rằng hòa giải là có thể mơ hồ cho qua chuyện, Tiền Mộc Mộc không ăn chiêu này.
Mặt nàng không biểu cảm, gật gật đầu.
"Không bồi thường cũng được."
Trên mặt mấy người lộ ra vẻ vui mừng, trưởng thôn lại đầy nghi hoặc, vừa nãy còn không chịu tha thứ không chịu thỏa hiệp, sao bây giờ lại dễ dàng tha thứ cho người Cố gia như vậy?
Tiền Mộc Mộc lười biếng, nhưng lời nói ra lại đủ để g.i.ế.c người: "Lát nữa ta nhất định sẽ nói rõ chuyện với Trương thẩm tử và Hứa bà mụ, để mọi người trong mười dặm tám thôn nhìn, Cố gia đã nuôi ra một khuê nữ tốt như thế nào."
Trương thẩm tử, Hứa bà mụ, đó chính là bà nương tám chuyện có tiếng trong thôn, chút tin đồn nhảm gì đó truyền còn nhanh hơn cả sấm sét, thời gian mấy ngày là mọi người trong mười dặm tám thôn đều sẽ biết.
Phu thê hai người Cố gia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Họ vốn là hộ từ ngoài đến, những năm nay không dễ dàng gì mới bám được rễ ở chỗ này, trộm cắp không phải chuyện nhỏ thường ngày, một khi nhà khác biết Cố gia nuôi ra kẻ trộm thì đến lúc đó sẽ không còn bất cứ một nhà nào muốn qua lại với bọn họ, kết quả chờ đợi bọn họ sẽ là bị người cả thôn cô lập và bài xích.
Sắc mặt của Cố thẩm tử lúc xanh lúc trắng, như bị tức đến mức mất hết lý trí, liên tục đá mấy cái, đá đến mức Cố Tiểu Vũ kêu thảm thiết không ngừng.
Trưởng thôn không nhìn được nữa, "Cố Đại Trang, quản tức phụ của ngươi."
Cố Đại Trang gằm mặt, sắc mặt không đẹp, khuôn mặt tái mét, cũng theo lên đá một cái!
Lý Chính lười nhìn, quay người sang một bên.
Mắt không thấy là yên tĩnh, còn tiện thể che mắt của Hứa Tiểu Bảo.
Nhìn thấy phu thê hai người đều là đức hạnh này, trưởng thôn đau đầu muốn nổ tung, vươn tay kéo hai người mất hết lý trí ra, dìu Cố Tiểu Vũ dậy, vỗ vỗ bụi trên người tiểu nha đầu, quay đầu nghiêm giọng quát: "Các người đây là đang làm cái gì?! Bây giờ cần phải làm là giải quyết vấn đề, chứ không phải đánh người giải hận."
Cố Đại Trang không muốn vì một tiện nha đầu, bồi thường bất cứ thứ gì đáng giá tiền trong nhà của mình, ngay lập tức buông lời tàn nhẫn: "Cố Tiểu Vũ này, từ nay về sau ta coi như không có nữ nhi này!"
Cố thẩm tử cũng phẫn nộ gật đầu.
"Trộm đồ còn không biết hối cải, tiện kỹ nữ, ra ngoài nói là nữ nhi của ta còn mất hết mặt mũi, viết, bây giờ liền viết giấy bảo đảm đoạn tuyệt quan hệ cha con!"
Một xu còn chưa kiếm được, lại muốn bắt bà ta bồi thường cho tiện nha đầu này, nằm mơ đi!
Tiền Mộc Mộc chỉ lạnh lùng nhìn.
Bỏ xe cứu tướng, bo bo giữ mình.
Vì chút danh tiếng còn lại, đến cả khuê nữ thân sinh cũng có thể không cần, loại người này cũng đủ tàn nhẫn.
Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói dễ thương.
[Không phải đâu, ký chủ. Nữ chính trong cuốn sách này không phải là người của nhà này. Phụ mẫu thân sinh của nữ chính là người khác.]
Tiền Mộc Mộc sững sờ một chút.
Ngay sau đó lại trở nên bình tĩnh.
Nữ chính trong cuốn sách, có thân thế như vậy hình như cũng bình thường.
Thân phận luôn phải phập phồng nhấp nhô, mới có hiệu quả câu chuyện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trưởng thôn cũng không thể làm gì với chuyện này, chỉ có thể hỏi lại: "Hai người các ngươi đều nghĩ kỹ rồi chứ, nếu thật sự viết giấy đoạn tuyệt quan hệ, chuyện này sẽ ghi vào ngoài gia phả."
Không phải người Hứa gia, sẽ được đăng ký vào một cuốn sổ khác.