Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:15
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời này không lừa được Hứa Tiểu Bảo, cô bé như con cá chạch tránh thoát ra rồi tiếp tục chạy ra ngoài.

Nhìn thấy sắp chạy đến cửa, Cố Tiểu Vũ chộp người lại, con d.a.o chặt củi trong tay giơ lên cao, khuôn mặt lộ vẻ hung dữ, trong mắt càng là lóe lên một tia sát ý khó phát hiện.

"Không được đi!"

Vừa dứt lời.

Cửa viện bị đẩy ra.

Tiền Mộc Mộc nhìn con d.a.o chặt củi sáng loáng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đặt trên đầu Hứa Tiểu Bảo cách chưa đầy ba nắm tay, nàng đẩy quai hàm, gầm lên giận dữ:

"Cố Tiểu Vũ, ngươi tìm c.h.ế.t đúng không?!"

Nếu không phải lúc nãy ở trên núi, Trương thẩm tử nói với nàng, Cố Tiểu Vũ lén le lén lút đi loanh quanh gần nhà nàng, trông dáng vẻ không có ý tốt, muốn làm chuyện xấu, nàng cũng không chạy từ trên núi xuống.

Nhìn thấy Hứa thẩm thẩm xuất hiện trước mắt, đồng tử của Cố Tiểu Vũ co rụt lại, con d.a.o chặt củi trong tay bỗng rơi xuống đất, nỗi sợ hãi vô duyên vô cớ lấp đầy khoang n.g.ự.c của nàng ta.

Dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi, căn bản không chịu nổi sợ hãi, hơn nữa Cố Tiểu Vũ rất rõ chuyện chính mình làm, có thể sẽ mang lại loại hậu quả gì.

Giọng nàng ta run run cầu xin: "Hứa thẩm thẩm, không phải như vậy không phải như vậy, ta làm như này đều là có nỗi khổ riêng, cầu xin thẩm Hứa thẩm thẩm, ngàn vạn lần đừng nói với trưởng thôn và Lý Chính, nếu không cha nương ta nhất định sẽ không tha cho ta... cầu xin thẩm."

Ba chữ cuối cùng, gần như hèn mọn đến trong bụi đất.

Biểu cảm của Tiền Mộc Mộc không có chút d.a.o động, vươn tay ra kéo Hứa Tiểu Bảo lại gần, "Tiểu Bảo, con không sao chứ?"

Hứa Tiểu Bảo chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng! Lúc nãy Cố Tiểu Vũ thấy không thể lừa được con, muốn dùng d.a.o chặt củi dọa con, may mà nương đến kịp!"

Dịu dàng sờ sờ đầu của tiểu nha đầu biểu thị an ủi, Tiền Mộc Mộc ngước mắt nhìn chằm chằm về phía Cố Tiểu Vũ, lại hoàn toàn không sắc mặt tốt, ánh mắt hơi híp lại, mang theo ý lạnh vô tận.

"Ta không cho ngươi mượn tiền thì ngươi đến nhà trộm, bị Tiểu Bảo nhà ta nhìn thấy, ngươi còn giơ con d.a.o chặt củi lên đe dọa nó... Cố Tiểu Vũ, ngươi rất có bản lĩnh đấy."

Đôi vai của Cố Tiểu Vũ run rẩy, rõ ràng sợ hãi không thôi, hai tay chắp lại, ánh mắt tràn đầy cầu xin: "Hứa thẩm thẩm, chỉ cần thẩm không nói ra ngoài, thẩm bảo ta làm cái cũng được, làm trâu làm ngựa ta cũng tuyệt đối không có nửa câu oán trách."

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm không nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu như tự mình xử lý Cố Tiểu Vũ, sau này lỡ như Hứa Gia Lăng làm mình làm mẩy với nàng, vậy chính là được một mất mười.

Không dễ dàng gì mới sống chung hòa hợp với tiểu phản diện, nàng không muốn vì chút chuyện nhỏ này, khiến quan hệ lại trở nên căng thẳng.

Nhưng rốt cuộc phải xử lý thế nào…

Trong lòng Tiền Mộc Mộc cũng không nắm chuẩn.

Suy đi nghĩ lại, vẫn là để trưởng bối đến xử lý đi.

Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu nói với Hứa Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, con vào trong núi, gọi Lý Chính và trưởng thôn đến nhà một chuyến, nói là có chuyện rất quan trọng cần nói."

Hứa Tiểu Bảo gật đầu đồng ý.

Quay đầu liền chạy ra khỏi viện.

Thấy người không cho nửa phần mặt mũi, Cố Tiểu Vũ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà sụp đổ, nàng ta cắn răng, giọng nói gần như là gằn từ kẽ răng ra: "Hứa thẩm thẩm, ta đã nói với thẩm ta là có nỗi khổ riêng, nhưng thẩm lại không có nửa phần thương hại, thẩm chính là một độc phụ không có tim mềm!"

Tiền Mộc Mộc vòng tay trước ngực.

Cười nhạo một tiếng.

"Ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, bình thường ta không dễ dàng ra tay đánh tiểu hài nhi, nhưng nếu ngươi tiếp tục chọc tức ta, ta không ngại dạy cho ngươi trận giáo huấn ra trò."

Cố Tiểu Vũ co rụt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-152.html.]

Mím cánh môi, hốc mắt ngấn lệ.

Như mưa nhỏ mùa xuân tháng ba, lất phất tí tách.

Giọng khóc ai oán uyển chuyển, như du hồn dã quỷ đang kể lại nỗi khổ của chính mình.

Tiền Mộc Mộc lẳng lặng nghe.

Cũng không có phản ứng gì.

Chuyện Cố gia, nàng cũng biết một ít.

Nhưng Cố Tiểu Vũ này, nàng thực sự không thích nổi.

Không giống như Thặng Phạn, ngoan ngoãn hiểu chuyện còn biết lễ nghĩa, mặc dù lúc ban đầu phòng bị nàng, nhưng sau khi dần dần thả lỏng lòng cảnh giác, dáng vẻ đáng yêu đó, quả thật là khắc từ một khuôn với Tiểu Thạch Đầu nhà nàng ra.

Với việc Cố Tiểu Vũ có phụ mẫu như vậy, thứ duy nhất nàng có thể sinh ra chỉ có đồng tình, nhưng tuyệt đối không có nửa phần ý định muốn ra tay giúp đỡ.

Khóc quá lâu, cổ họng của Cố Tiểu Vũ cũng khàn đặc.

Nức nở sụt sịt, cánh môi ngập ngừng.

"Nếu như có đường sống để đi, ai lại muốn làm chuyện trộm cắp bị người ghét bỏ, qua không lâu nữa ta và tiểu muội sẽ bị bán đi, nương ta cũng không cho thêm nửa phần ăn, tiểu muội ta đói đến mức thần trí không rõ, nếu không ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đi trộm đồ... Tất cả những gì ta làm, đều là vì sống sót, ta có gì sai chứ, ta không sai!"

Nói rồi lại nói, Cố Tiểu Vũ vậy mà tự thuyết phục chính mình.

Nàng ta nhấc tay áo lên, mạnh mẽ lau giọt nước mắt trên mặt!

"Nếu không phải những người lớn như các người, sinh mà không nuôi hài tử tử của chính mình, đối đãi với chúng như cỏ dại, ai sẽ vô duyên vô cớ trở thành kẻ ăn trộm ăn cắp, ta chẳng qua chỉ là muốn sống sót, muốn tiểu muội ta không đói bụng, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của người lớn các người!"

Lời này, vừa đúng bị trưởng thôn và Lý Chính tới nơi nghe thấy.

Trưởng thôn đẩy cánh cửa hơi hé mở, bước chân đi vào.

Lúc nãy đã biết trưởng thôn sẽ đến, nhưng đợi đến khi trưởng thôn thật sự đến, Cố Tiểu Vũ lại có chút sợ hãi, nàng ta túm chặt y phục trước người, lông mi ướt đẫm, nhìn trông vô cùng đáng thương.

Chân sau Lý Chính bước vào, tay còn dắt Hứa Tiểu Bảo, trong giọng nói không phát hiện ra vui buồn: "Tình hình đại khái, Tiểu Bảo đã nói với chúng ta, hai người các ngươi bổ sung chi tiết một chút đi."

Cố Tiểu Vũ khịt mũi, khàn giọng kể lại từng việc mình vừa làm, không chút giấu giếm mà kể ra hết.

Tiền Mộc Mộc cũng kể lại, tình hình mình nhìn thấy khi trở về, kể rõ từng điểm.

Nghe xong lời kể của hai người, trưởng thôn im lặng một lát.

Nhìn về phía Tiền Mộc Mộc nói: "Hứa Tiền thị, nói chuyện riêng một chút."

Đây là muốn đánh bài nói hộ…

Tiền Mộc Mộc án binh bất động, đi theo trưởng thôn đến một bên.

Trên gương mặt già nua của trưởng thôn, lộ ra chút ưu sầu, che miệng ho khẽ hai tiếng, "Phía sai quả thật là Cố Tiểu Vũ không lầm đi đâu được, nhưng hài tử này dù sao tuổi trẻ. Tiểu hài tử có đứa nào không phạm sai lầm, ngươi xem ngươi có thể nể tình nó còn xem như trung thực, lại khá tội nghiệp, tha thứ cho nó một lần được không?"

trưởng thôn ở trong thôn nổi tiếng là người hoà giải.

Mọi chuyện chú trọng lấy hòa làm quý, hòa khí sinh tài.

Này cũng giống như lời mà người giống như trưởng thôn sẽ nói... Tiền Mộc Mộc nghĩ vậy, trên mặt lại không hiện ra.

"Lời ngài nói này, vãn bối đều hiểu. Chỉ là vừa rồi Cố Tiểu Vũ kia giơ d.a.o chặt củi lên đầu của Tiểu Bảo nhà cháu, nếu như không phải cháy xuất hợp kịp thời, ai cũng không biết nàng ta sẽ làm ra cử chỉ xúc động gì."

“Nàng ta vì không để Tiểu Bảo nhà cháu đi vào núi gọi người, vừa dụ dỗ vừa kéo người, còn dùng d.a.o chặt củi đe doạ người… Ngài cảm thấy đây là chuyện mà một người đáng thương sẽ làm sao? Tất nhiên cháu không phải không có lòng đồng cảm, chỉ là, ngài nói như vậy, ít nhiều gì cũng có hơi thiên vị, khiến trong lòng vãn bối cảm thấy rất khó chịu.”

Loading...