Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:11
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy hảo huynh đệ khen như vậy, Hứa Gia Liên liền chú ý, nhìn về phía nương mình bên kia, chỉ thấy Lý Nha Nhi đang siết nắm đấm, đ.ấ.m chân cho Tiền Mộc Mộc, trông rất là săn sóc hiếu thảo.

Hứa Gia Liên ngừng lại một chút.

Cúi đầu, có chút khàn khàn nói: "Nàng đúng là không tệ."

Giờ khắc này, Hứa Gia Liên không khỏi bắt đầu nghĩ lại thái độ của mình mấy ngày nay đối với Lý Nha Nhi, càng nghĩ trong lòng áy náy càng tăng.

Đợt này, hắn lạnh nhạt với nàng ấy rất nhiều.

Hứa Tri Lễ tới gần hơn một chút.

Nhỏ giọng nói: "Chờ chúng ta đào mương xong, sẽ đi huyện Phúc An thật xa, chuyến đi này nhất thời không về được, ta khuyên ngươi nắm chặt cơ hội, để Lý thị mang thai đứa bé."

"Cưới vợ trở về không phải là vì nối dõi tông đường, hiếu kính hầu hạ cha mẹ sao, cứ như vậy, nương ngươi vui vẻ, sau khi ngươi đến huyện Phúc An trong lòng an tâm chút, làm việc cũng càng có sức lực."

Hứa Gia Liên trầm ngâm.

Đứa nhỏ...

Có lẽ cũng không tệ, tốt nhất là đầu thai chính là nam hài.

Như vậy, nương sẽ càng vui vẻ hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, tâm tư Hứa Gia Liên cũng bắt đầu linh hoạt.

Không chú ý tới cuộc đối thoại bên kia, Tiền Mộc Mộc chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cưỡng ép kéo Lý Nha Nhi ngồi xuống bên cạnh, vẻ bất đắc dĩ trong hốc mắt cũng muốn tràn ra ngoài.

"Con làm cái gì vậy? Làm ta nổi da gà."

Lý Nha Nhi gãi gãi hai má, hậm hực cười.

"Nãi nãi nói, đương gia tôn kính ngài nhất, chỉ cần con đối tốt với ngài, hiếu kính ngài, đương gia sẽ đối với con có vài phần kính trọng, cho nên con liền nghĩ..."

Tiền Mộc Mộc không biết làm sao cho phải.

Chỉ có thể thở dài lại thở dài.

Nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục làm việc.

Đây không phải việc nhà mình, muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ. Loại việc nhà nước này, nghỉ lâu sẽ rước lấy lời lẽ không đâu vào đâu.

Bận rộn đến trưa, mọi người mới ngừng công việc trong tay.

Trùng trùng điệp điệp xuống núi.

...

Hứa gia ở cuối thôn.

Đẩy cửa viện ra.

Tiền Mộc Mộc kéo lê bước chân nặng nề, mỏi mệt ngồi xuống.

Trên dưới cả nhà, đều là sắc mặt mệt mỏi đến cực điểm.

Đường núi nhiều đá vụn, nếu như đụng phải hòn đá lớn.

Còn phải đào nó lên, hợp lực dọn ra.

Một mực vùi đầu khổ sở, so với thu hoạch vụ thu còn mệt mỏi hơn.

Nghỉ ngơi trọn vẹn một nén nhang.

Tiền Mộc Mộc mới hơi lấy lại tinh thần.

Vịn tường, đi vào phòng bếp nấu cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Gia chủ một nhà đã đứng lên, những đứa nhỏ khác cũng không ngồi nữa.

Người chẻ củi thì chẻ củi, người cho gà ăn thì cho gà ăn.

Người gánh nước thì gánh nước, người đốn củi thì đốn củi.

Người nhóm lửa thì nhóm lửa, không một ai nhàn rỗi.

Tiền Mộc Mộc mệt mỏi đến mức thật sự không còn sức lực.

Nấu một nồi cơm khoai tây khoai tây lớn, lại xào một bát dưa chua với mỡ, vốn tưởng rằng mệt mỏi cả buổi sáng sẽ không muốn ăn.

Nhưng vào lúc bưng bát lên, mới phát hiện mình đói không chịu nổi, một hơi ăn hai bát lớn, mới ăn chậm lại.

Mấy đứa trẻ cũng giống như thế, nguyên một đám ăn như hổ đói, đồ ăn đơn sơ trước mắt phảng phất thành món ngon mỹ vị, hoàn toàn không thấy dừng lại.

Dưới sự dẫn dắt của mấy đứa nhỏ, Tiền Mộc Mộc không nhịn được, lại đi múc một bát nước cơm, ăn hết toàn bộ vào bụng.

Nửa bát nước cơm, một nồi cơm lớn.

Không còn chút nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-150.html.]

Sau khi ăn cơm xong, tất cả đều không muốn động.

Tiền Mộc Mộc càng giống như xác chết, co quắp trên ghế.

Cửa viện hơi mở, bỗng nhiên bị đẩy ra.

Mí mắt Tiền Mộc Mộc nhấc lên.

Có chút kinh ngạc ngồi dậy.

"Từ thẩm, sao ngươi lại tới đây?"

Từ sau chuyện Từ Lão Hàm ăn không tiêu lần trước, Từ thẩm thỉnh thoảng sẽ đến nhà nàng ngồi nói chuyện.

Chỉ là hôm nay mọi người đều mệt mỏi như vậy, thế mà lại tới cửa...

Thật sự là hiếm lạ.

Từ thẩm tay chân câu nệ, mặt lộ vẻ xin lỗi.

"Ta lúc này đến, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?"

Tiền Mộc Mộc đặt chân xuống.

Đẩy ghế đẩu sang một bên.

"Ngồi đi."

Từ thẩm ngồi xuống ghế, l.i.ế.m liếm cánh môi khô khốc, ngập ngừng nói: "Ta nghe nói, thẩm có thể giúp người ta mang thai?"

Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.

Cười nói: "Ngươi nghe được từ chỗ Lý thẩm?"

Từ thẩm kinh ngạc gật đầu.

"Ta muốn nhờ ngươi, cũng giúp ta một chút."

Tiền Mộc Mộc ngưng mi.

"Ta nhớ nhà ngươi không phải đã có mấy đứa nhỏ rồi sao, sao còn muốn sinh?"

Lời này chọc trúng vết thương của Từ thẩm, hốc mắt nàng ấy không khỏi đỏ lên, có ba phần nghẹn ngào nói: "Đều là nha đầu."

Bốn chữ, là chua xót nói không hết.

Nhưng lại nói hết tất cả chua xót.

Tiền Mộc Mộc dừng một chút.

Có chút đồng tình, nhưng vẫn không khỏi mịt mờ nói: "Lý thẩm tử bên kia, thuốc ta kê, là nam nhân của nàng uống... Ngươi hiểu ý của ta chứ?"

Từ thẩm kinh ngạc, có chút không kịp phản ứng.

Tiền Mộc Mộc lại nói tiếp: "Hơn nữa sinh nam sinh nữ, vấn đề chủ yếu cũng ở trên người nam nhân. Nhưng mà, dựa vào các ngươi đã sinh mấy đứa nhỏ mà nói, thân thể của hai phu thê các ngươi là không có vấn đề... Cho nên, thỉnh cầu này của ngươi, ta không giúp được ngươi."

Từ thẩm chậm rãi suy nghĩ.

Thần sắc có chút đau buồn.

"Mẹ chồng của ta là dạng gì, Hứa thẩm cũng biết, mấy năm nay ta vẫn muốn tách ra ở riêng, nhưng mẹ chồng luôn lấy chuyện ta không sinh được con trai ra để dọa ta, còn thổi gió bên tai đương gia của ta..."

"Đương gia của ta cảm thấy ta là một con gà mái không biết đẻ trứng, còn hạ tối hậu thư với ta, nói nếu năm nay bụng ta không có động tĩnh gì nữa, thì sẽ nhận nuôi con trai từ chỗ đệ đệ của hắn làm con thừa tự, để ta nuôi."

"Nhị phòng kia tất cả đều là kẻ hết ăn lại nằm, nếu thật sự là nhận đứa bé nhà đó làm con thừa tự, từ nay về sau cái lưng này của ta sợ là sẽ không thể thẳng được nữa, đến lúc đó chỉ sợ cả nhà chúng ta đều sẽ trở thành nha hoàn nô lệ của nhị phòng..."

Tiền Mộc Mộc trầm mặc.

Có chút không biết nên tiếp lời như thế nào.

Sau khi nói xong, bầu không khí có chút sa sút tinh thần.

Qua nửa ngày, Tiền Mộc Mộc mím môi, không nhịn được nói: "Ngươi biết không, thật ra ngươi chỉ là lo lắng quá nhiều. Chẳng lẽ ngươi không sinh được nam hài nhi thì không phải là nữ nhân sao? Chẳng lẽ như vậy ngươi liền không có giá trị sao?"

"Có đôi khi, sau khi ngươi bất chấp mọi giá sẽ phát hiện không có gì có thể vây khốn được ngươi, đương gia của ngươi... Ta nói câu không dễ nghe, nam nhân hèn nhát như vậy còn không có chủ kiến, ta là thực sự không vừa mắt."

"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, sau khi ngươi rời khỏi đương gia có thể c.h.ế.t đói hay không, nếu như không, vậy trên thế giới này liền không có gì có thể làm khó được ngươi. Suy nghĩ cho mấy nha đầu kia của ngươi đi, trong lòng ngươi là yêu thương các nàng, không phải sao?"

Trước đây nàng cũng từng gặp qua con của Từ thẩm, tuy rằng chỉ là đứng xa xa liếc nhìn, nhưng khí sắc rất tốt, trên người ăn mặc sạch sẽ, quần áo cũng không có mấy miếng vá, hiển nhiên là do yêu thương nuôi dưỡng.

Từ thẩm nghiêng đầu.

Giống như đang cẩn thận suy nghĩ đoạn lời này.

Nàng ấy có chút chần chờ nói: "Nhưng nếu không có đương gia, nhà chúng ta sẽ không còn nam nhân, sợ là sẽ bị bắt nạt..."

Phàm là quả phụ trong thôn, ít nhiều gì cũng sẽ bị nam nhân nhớ thương.

Ở chỗ này, nữ nhân không có nam nhân, liền giống như một món vàng bạc tài bảo không có người sở hữu bên đường, một nam nhân bất kỳ đều có quyền lợi chiếm hữu.

Loading...