Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:06
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nam nhân vội vàng kiểm tra.

Xác nhận đều ở đây, thư từ trong đó cũng chưa từng bị gỡ ra.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi lại cảm thấy có chút thẹn với sự lỗ mãng vừa rồi, nam nhân khẽ gật đầu, "Xin lỗi, đã đắc tội."

Tiền Mộc Mộc khoát tay áo.

"Lúc ấy cứu ngươi, toàn thân ngươi đều là máu, bộ y phục kia của ngươi đã giặt sạch, trên người ngươi mặc là y phục của trượng phu đã mất của ta, ngươi mặc trước đi."

Quần áo của người chết...

Sắc mặt nam nhân cứng đờ trong chớp mắt.

Nhưng một mình ở bên ngoài, có thể sống đã là may mắn lắm rồi.

Đối với việc này, nam nhân cũng không quá mức chú ý, thái độ khách khí.

"Đa tạ ơn cứu giúp, xin hỏi vị này..." Tầm mắt của hắn rơi vào trên mái đầu chải tóc phụ nhân của Tiền Mộc Mộc, "Phu nhân họ gì?"

Tiền Mộc Mộc vừa muốn trả lời.

Chỉ ngửi thấy một mùi khét.

Hít mũi hít hà, nàng vỗ đùi!

"Ai nha! Trong nồi của ta còn đang xào rau!"

Vội vàng chạy vào phòng bếp, tay chân hoảng loạn bận rộn.

Mấy đứa nhỏ khác, cũng đều tự đi làm việc của mình.

Nam nhân chống tay ngồi xuống ghế, miệng vết thương quá đau, hắn vừa thở hắt ra một hơi, liền thấy một nam hài đứng ở cửa, ánh mắt có chút cổ quái nói không nên lời.

Hứa Gia Lăng bước qua bậc cửa.

Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, cứ như vậy yên lặng nhìn chăm chú hồi lâu, ánh mắt chuyên chú, đầu nghiêng sang một bên như có chút suy nghĩ, nếu cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, còn có thể từ trong đó phát hiện một vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Qua thật lâu, Hứa Gia Lăng mở miệng nói:

"Thúc thúc, họ của ngài là gì?"

Nói chuyện khách khí, nhưng ngữ điệu lại không thấy nửa phần.

Đôi môi mỏng của nam nhân khẽ mở: "Lệ."

Hứa Gia Lăng nhíu mày.

Sắc mặt lạnh nhạt, không nói gì.

Xoay người ra khỏi nhà chính, vào phòng bếp nhóm lửa.

Lệ Lâm Thanh nhíu mày.

Đứa trẻ này, có chút kỳ quái.

Làm xong đồ ăn, vì chiều theo bệnh nhân.

Cả nhà Tiền Mộc Mộc ngồi ở nhà chính ăn cơm tối.

Chỉ là ngồi một lát, nàng liền không ở lại được nữa.

Đi đến dưới cây, hai chân bắt chéo.

Mấy đứa nhỏ cũng tản ra ở các góc trong viện.

Lý Nha Nhi chuyển ghế đẩu nhỏ đến bên cạnh Tiền Mộc Mộc.

"Nương, con dâu cảm thấy người này không thể ở lâu, trong thôn nhiều người phức tạp, huống hồ nhà chúng ta cách sau núi xa, nếu để cho người ta nhìn thấy..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc cũng hiểu sâu đạo lý này.

Nàng mỉm cười.

"Những gì con suy nghĩ, ta cũng có nghĩ đến, đợi lát nữa ta đi kiểm tra vết thương cho người kia xong, sẽ nói với hắn chuyện này. Con hôm nay mệt mỏi một ngày, giao bát cho ta rửa là được, con trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Ánh mắt Lý Nha Nhi sáng lên lạ thường, trên mặt chất đầy nụ cười, "Nương, con dâu không mệt!"

Tiền Mộc Mộc mỉm cười, nghiêng đầu ghé sát vào, trong mắt mang theo vài phần tò mò.

"Lúc chiều, lão thái thái đã nói gì với con?"

Nói đến cái này, gương mặt Lý Nha Nhi ửng đỏ.

Có chút thẹn thùng nói: "Nãi nãi nói, nếu muốn buộc chặt một nam nhân, vẫn phải dựa vào hài tử. Chỉ cần con sinh được một nam oa, đương gia nhất định sẽ nhìn ta với con mắt khác."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

“Nha Nhi, ta khuyên con không cần như thế.”

Theo nàng, tình cảm còn chưa ổn định đã cân nhắc chuyện sinh con, nguy hiểm không khỏi cũng quá lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-148.html.]

Nhưng nàng cũng biết, tư tưởng của nàng chung quy là không phù hợp với người nơi này.

Ở chỗ này, tình cảm không phải quan trọng nhất.

Nối dõi tông đường mới là quan trọng nhất.

Tay Lý Nha Nhi nắm chặt mép bát.

Tay cầm đũa cũng dần dần trắng bệch.

Giữa lông mày phủ lên vẻ sa sút.

“Mẹ chồng, không dối gạt nương, con dâu đã không biết nên làm cái gì bây giờ, ánh mắt đương gia lạnh nhạt đối với con, con nhìn thấy rõ ràng, trong lòng liền giống như tuyết rơi, khổ sở muốn chết."

"Nếu con có thể sinh nhi tử, đương gia cũng sẽ nhìn con một cái. Nương con đã nói với con, chúng ta thân là nữ nhi, sau khi xuất giá bên người không phải phu quân thì chính là hài tử..."

Nghe một đoạn dài thao thao bất tuyệt, Tiền Mộc Mộc không biết nên có cảm tưởng gì.

Qua nửa ngày, nàng chỉ nói:

"Liên quan tới cái này, Nha Nhi con nhất định phải nghĩ kỹ."

Giữa Đại Liên và Nha Nhi, nàng đã can thiệp qua hai lần.

Tất cả đều thất bại, phản phệ mang đến cũng đều rơi vào trên người Nha Nhi.

Nàng cũng có chút hoang mang.

Không biết rốt cuộc phải làm như thế nào.

Mới có thể triệt để xóa tan nghi ngờ trong lòng Đại Liên.

Nàng bây giờ chỉ sợ, chính mình lại biến khéo thành vụng.

...

Sau khi ăn cơm xong.

Bọn nhỏ mệt mỏi, cũng không đi ra ngoài chơi.

Rửa mặt xong, liền lên giường nghỉ ngơi.

Tiền Mộc Mộc kiểm tra miệng vết thương cho Lệ Lâm Thanh xong, lại thay băng vải một lần, ngồi xuống ghế bên cạnh, hai tay chà xát lên đầu gối.

Từng cử chỉ mang theo ba phần câu nệ.

Về việc sau khi thu tiền xong đuổi người đi, nàng cũng không có đủ tự tin, "Lúc chạng vạng ngươi hỏi quý tính của ta... không quý, nhà chồng ta họ Hứa."

Lệ Lâm Thanh hơi gật đầu.

"Hứa phu nhân."

Tiền Mộc Mộc kéo vào chủ đề: "Thương thế của ngươi đang tốt dần, có thể tự đi đi lại lại được không?"

Thân hình Lệ Lâm Thanh dừng lại.

Thành thật nói: "Thương thế ở bụng quá nghiêm trọng, sợ là không thể."

Khóe mắt Tiền Mộc Mộc giật giật.

Đó là đương nhiên, nàng băng bó vết thương.

Nàng đương nhiên biết là tình huống gì.

Chỉ là giữ lại nam nhân này, không phải liền để lại quả b.o.m hẹn giờ ở trong nhà sao, không nổ thì cả nhà đều yên ổn, mà nổ thì hủy diệt tất cả.

Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc run rẩy lấy từ trong tay áo ra ba tấm ngân phiếu, đưa hai tấm ra, mang theo tất cả không nỡ.

"Trước đó thủ hạ của ngươi cho ta ba tờ ngân phiếu, để cho ta hỗ trợ chiếu cố ngươi... Nhưng hiện tại trong thôn chúng ta đang đào mương nước, vị trí ngay tại phía sau núi, ta là một quả phụ, trong nhà không thích hợp có ngoại nam ở lại. Chúng ta thật sự không tiện an trí ngươi, ngươi xem ngươi có thể đi nơi khác dưỡng thương không?"

Đẩy hai tấm ngân phiếu trở về, Lệ Lâm Thanh lạnh nhạt nói: "Đây là thù lao cho Hứa phu nhân ngươi, không cần trả lại cho ta... Chỉ là, hy vọng ngươi có thể tìm cho ta một chỗ ở, ta đúng là cần chỗ dưỡng thương."

Nếu không phải trên người có thương tích, hắn tuyệt đối sẽ không ở chỗ này.

Tiền đẩy về không phải tương đương với để nàng cầm đi tìm chỗ ở sao... Tiền Mộc Mộc có chút hậm hực, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.

Mắt nàng khẽ mở!

"Ta nghĩ tới một nơi tốt!"

...

Cách khe cửa liếc nhìn nam nhân xa lạ ngồi ở trên giường, Hứa Tú Dương ngây ngốc hồi lâu, chậm rãi nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, có chút nghẹn lời nói: "Ngươi đây là... Đào mương nước, đào ra một nam nhân?"

Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười.

"Cái gì vậy!"

"Người này là hai ngày trước khi ta tìm nguồn nước ở trên núi, trong lúc vô tình gặp được, lúc ấy cả người hắn đều là máu, lại thêm thủ hạ của hắn đưa cho ta ba tờ ngân phiếu, ta vừa nhìn thấy liền thu."

"Chăm sóc một hai ngày này, vốn nghĩ hắn vừa khỏi thương liền đưa đi. Nhưng hiện tại phía sau núi đào mương nước, chỗ của ta không tiện, muốn mượn chỗ này của ngài để hắn dưỡng thương."

Hứa Tú Dương là người kín miệng, hơn nữa chuyện nàng đi tìm nguồn nước, Hứa Tú Dương biết, đối với chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm.

Loading...