Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 146
Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:01:02
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị từ chối thẳng thừng, Cố Tiểu Vũ có chút khó chịu.
Nhịn xuống chua xót trong lòng, mím mím môi.
"Hứa thẩm thẩm, ta biết trên người thẩm có bạc, thẩm phát lòng từ bi, mau cứu ta với muội muội ta đi, van cầu thẩm..."
Nói xong, Cố Tiểu Vũ phù phù quỳ xuống.
Động tác nhanh nhẹn dập đầu ba cái.
Động tác này, đúng là làm cho Tiền Mộc Mộc tê dại da đầu.
Nàng vô cùng cảnh giác lùi về phía sau, nhìn xung quanh.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng hòng gài ta."
Cố Tiểu Vũ kéo đầu gối, chuyển đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm chặt làn váy của nàng, trong hốc mắt ngậm lấy nước mắt vô tận, cắn môi dưới giống như cực kỳ bi ai.
"Hứa thẩm thẩm, van cầu thẩm, hiện tại chỉ có thẩm mới có thể giúp ta việc này. Mẫu thân ta muốn bán ta và tiểu muội cho người môi giới, nếu chúng ta lưu lạc tới tay người môi giới, thật sự không còn đường sống nữa..."
Trong lòng Tiền Mộc Mộc nổi da gà.
Một màn này nếu để cho Hứa Gia Lăng nhìn thấy, hẳn là sẽ hoài nghi có phải nàng đang khi dễ Cố Tiểu Vũ hay không. Đến lúc đó, nàng dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Làm không tốt, Hứa Gia Lăng liền núp trong bóng tối cũng nói không chừng...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiền Mộc Mộc lạnh như băng.
"Nếu như ngươi muốn mượn chuyện này, khiến cho Hứa Gia Lăng chú ý... Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi thành công rồi, có thể đứng lên đi."
Quan hệ của nàng cùng Hứa Gia Lăng, trên mặt nhìn coi như không có vấn đề gì, nhưng nàng biết, Hứa Gia Lăng chưa bao giờ chấp nhận sự tồn tại của nàng.
Hai vai Cố Tiểu Vũ khẽ run lên, lắc đầu nói: "Ngài hiểu lầm rồi, ta không có muốn làm như vậy, ta là thật tâm thật ý muốn cầu xin ngài hỗ trợ, tiểu cô cô của ta đối với chúng ta vô cùng tốt, nàng hiện giờ ở trong huyện thành biên giới Tắc Bắc."
"Ta muốn mang tiểu muội ta đi nương tựa tiểu cô cô của ta, chỉ là đường xá xa xôi, trong tay ta không có bạc, chỉ có thể cầu xin ngài giúp đỡ, ta sẽ mang ơn ngài cả đời."
Tắc Bắc...
Tiền Mộc Mộc đảo mắt.
Có chút động lòng.
Tắc Bắc cách nơi này ít nhất cũng xa ngàn dặm, nếu cho Cố Tiểu Vũ lộ phí, đưa người đến Tắc Bắc, Hứa Gia Lăng cùng Hứa Gia Phục cũng không phải bị Cố Tiểu Vũ làm cho thần hồn điên đảo, làm chút chuyện khiến nàng đau đầu.
Nhưng nếu chỉ muốn moi bạc từ trên người nàng ra, rồi cầm đến chỗ Cố thẩm báo cáo kết quả công việc thì sao?
Trước đó sau khi bán giỏ ở trấn trên, đêm đó, nhà các nàng liền gặp trộm.
Tặc nhân kia đến nay cũng chưa tìm ra.
Còn nữa, chuyện Cố Tiểu Vũ dụ dỗ đám nhóc Tiểu Phục kia, chính là giống như cảnh tỉnh nàng, lưu lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho nàng.
Trong lòng cân nhắc một phen, Tiền Mộc Mộc vẫn mở miệng cự tuyệt.
Tất cả những gì có thể nói hay không thể nói đều đã nói hết, nhưng lại không thể lay động Hứa thẩm, nước mắt Cố Tiểu Vũ trào ra, chậm rãi chống người đứng lên, kéo hai chân tựa như đeo chì, trong nháy mắt trở nên mỏi mệt không chịu nổi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối với nữ chính trong sách, Tiền Mộc Mộc thực sự không sinh ra nổi lòng thương hại gì, xoay người trở về sân.
Ngồi bên cạnh Trương thẩm tử, hai tay nàng khoanh trước ngực.
Suy nghĩ một chút.
Quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Tổ tiên Cố gia ở đâu, ngươi có biết không?"
Trương thẩm cau mày.
"Cố gia? Đó là chuyện của thế hệ trước, nếu ngươi muốn biết thì hỏi mẹ chồng ngươi, bà ấy biết nhiều hơn ta."
Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày.
Đến gần lão thái thái.
Đuổi Lý Nha Nhi đi.
"Mẹ chồng, chuyện tổ tiên Cố gia, nói với ta một chút đi?"
Hứa lão thái thái lấy từ trong túi ra một nắm đậu phộng, phân cho Tiền Mộc Mộc một nửa, hồ nghi liếc mắt: "Sao đột nhiên ngươi lại tò mò chuyện Cố gia?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-146.html.]
Hứa lão thái thái tuy là người thích hóng chuyện, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy chuyện nhà mình đi khắp nơi rêu rao, Tiền Mộc Mộc đối với việc này cũng không có phòng vệ.
Liền nói lại lời của Cố Tiểu Vũ, nói sạch sành sanh.
Còn thuận tiện nhắc tới chuyện Hứa Gia Phục trộm đồ trước đó.
Hứa lão thái thái ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, ghé sát vào tai nàng nói: "Vậy cũng khó trách. Trước đó vài ngày con cùng Đại Liên ở trên trấn bán giỏ kiếm lời không ít tiền, toàn thôn đều biết. Trước mắt con lại đưa đứa bé Tiểu Phục kia đến trường học, tuy không phải quý báu gì, nhưng hạt vừng hạt đậu cũng coi như góp đủ số lượng."
"Hơn nữa Tiểu Phục trộm vòng tay đều bị tiểu nha đầu nhìn thấy... Nàng sẽ nghĩ đến việc tìm con mở miệng, hơn phân nửa là cảm thấy toàn thôn chỉ có con là có thể lấy ra số tiền này đi."
Tiền Mộc Mộc hơi nhíu mày.
"Nhưng trong thôn, đến học đường không chỉ có con nhà ta."
Hứa lão thái thái cong miệng cười.
"Trong thôn chỉ có hài tử của con và của nhà lý chính đến học đường, lý chính là một người không thích quản chuyện trong nhà người khác, Cố Tiểu Vũ đi đến trước mặt ông ta khóc đến khô cả nước mắt, cũng không lấy được một xu."
Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.
"Cho nên, nàng cảm thấy đến chỗ ta là có thể moi được tiền?"
Từ lúc nào mà nàng lại lập nên hình tượng người tốt như vậy trong lòng Cố Tiểu Vũ vậy?
Hứa lão thái thái khoát tay.
"Nàng có lẽ là muốn kể khổ với con, trong lòng con mềm xuống, nói không chừng liền cho nàng lộ phí thôi."
Nghe lão thái thái nói như vậy, tâm thần Tiền Mộc Mộc ngưng tụ.
"Theo ngài nói như vậy, Cố gia thật sự có một tiểu cô ở Tắc Bắc sao?"
Hứa lão thái thái gật đầu nói: "Nghe nói là lúc cô em chồng của Cố gia đi huyện thành, vừa ý một người Hồ, sau khi đến thôn thu dọn đồ đạc lại bái biệt lão tổ tông, liền theo người Hồ kia đi Tắc Bắc... Người Hồ kia ta còn từng gặp đấy, lớn lên khôi ngô, giống như con gấu."
Sau một lúc lâu, bà ấy lại phân tích:
"Cố Tiểu Vũ nói nương nàng muốn bán hai tỷ muội nàng, hơn phân nửa là thật, Cố Hứa thị kia là người trọng nam khinh nữ, khuê nữ ở trong mắt nàng ta ngay cả cọng cỏ cũng không bằng, có thể nuôi dưỡng hai tỷ muội Cố Tiểu Vũ lâu như vậy đã là cực hạn."
"Năm nay đại đa số người trong thôn thu hoạch vô cùng thê thảm, Cố gia càng thảm hại hơn, vất vả lắm mới có thể dùng khuê nữ kiếm chác lương thực, kết quả bị Tưởng gia chặn lại, trong lòng tức giận, muốn bán hết mọi thứ cũng không phải không có khả năng."
Tiền Mộc Mộc ngưng mi.
Không nói lời nào.
Hứa lão thái thái dừng lại.
"Nhưng con cũng đừng đưa."
"Những gì con phỏng đoán, ta cảm thấy cũng không phải không có đạo lý. Lỡ như nha đầu kia thật lừa tiền con, bạc này cũng không thể so với nồi bát muôi bồn, cho mượn ra ngoài chính là không trả, không được cái gì cả."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Ta có chừng mực."
Trong mắt Hứa lão thái thái tràn đầy vui mừng.
Đại tức phụ nhi của bà ấy không thể so với trước kia.
Bây giờ làm việc ổn trọng, trong lòng bà ấy cũng rất thoải mái.
Bỏ lại những chuyện vặt vãnh của Cố gia, cùng Tiền Mộc Mộc nói chuyện phiếm trong thôn.
...
Hơn nửa canh giờ trôi qua.
Bên dưới bờ viện truyền đến tiếng huyên náo.
Là những người lên núi kia trở về.
Trên mặt tất cả đều mang theo nụ cười sáng lạn đến cực điểm.
Hứa Văn Quý đi đến trước mặt trưởng thôn, cười toe toét.
"Cha! Thật sự có nước! Chúng con trên đường trở về thương lượng, ngài xem chiều nay thắp hương bái tổ tông và sơn thần, chúng ta bắt đầu khởi công được không?"
Nhìn một đám thanh niên nở nụ cười sáng lạn, trưởng thôn hiền lành vuốt râu, tâm tình cũng tốt hơn.
"Được!"