Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:58
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền Mộc Mộc vừa muốn đứng lên, đã nghe thấy cửa viện bị gõ vang.

Đóng cửa nhà chính lại, Hứa Gia Liên mới đi mở cửa lớn ra.

Vừa nhìn đã thấy là thôn trưởng gia gia.

Mấy đứa nhỏ ngọt ngào gọi người.

Trưởng thôn cười rất sáng sủa, sờ đầu Hứa Tiểu Bảo: "Mới mấy ngày không gặp, tiểu nha đầu đã xinh đẹp hơn rồi."

Hứa Tiểu Bảo rụt rè cười: "Thôn trưởng gia gia, ngài tới nhà của cháu làm gì thế?"

Trưởng thôn dùng gậy chống chỉ vào Tiền Mộc Mộc.

"Tìm nương cháu, lên núi."

Lý Chính nghiêng người về phía sau, che miệng ho một tiếng.

Mấy đứa nhỏ liếc qua, vội vàng cất giọng gọi người.

Liên tiếp bị mấy đứa cháu gọi, trong lòng lý chính phảng phất đều trẻ tuổi hơn rất nhiều, mấy đứa nhỏ này thật sự đáng yêu, chỉ tiếc có một người nương thích đánh bạc...

Tiền Mộc Mộc đặt bát xuống, dặn dò Lý Nha Nhi hai câu, dẫn theo một đám người đi ra ngoài.

Tuổi Hứa Tiểu Bảo và Hứa Gia Tề còn quá nhỏ, mang theo đi núi sâu không tiện, bị giữ lại trong nhà.

...

Từ nhà mình vòng đến chân núi phía sau.

Dọc theo dấu hiệu đã đánh dấu buổi sáng, chậm rãi lên núi.

Tiền Mộc Mộc đi ở phía trước dẫn đường, nối thẳng tới ao nước tự nhiên sâu trong rừng rậm.

Nhìn nguồn nước kéo dài không dứt, hơi nước chảy b.ắ.n lên trên mặt, trưởng thôn luôn luôn trấn định, tươi cười, thần sắc ngốc trệ hồi lâu, mới có chút sục sôi vỗ mạnh xuống đùi.

"Hy vọng! Đây là hy vọng! Đây là hy vọng của cả thôn!"

Trên mặt lý chính cũng hiện lên ý cười, ngồi xổm xuống dùng tay múc một gáo nước, nước suối ngọt ngào, trong lòng cũng ngọt theo.

Hứa Gia Liên, Hứa Tri Lễ, Toàn Bách Xuyên, giống như là con khỉ hoang, ngửa mặt lên trời thét dài biểu đạt tràn ngập vui sướng.

Tiếng gầm cao vút, quanh quẩn từ từ vang vọng trong sơn cốc.

Nhìn nụ cười trên mặt mấy người, Tiền Mộc Mộc cũng nở nụ cười theo.

Vừa lòng lại đánh giá xung quanh, lý chính đi đến trước mặt Tiền Mộc Mộc: "Hứa Tiền thị, ngươi là người có bản lĩnh."

Tiền Mộc Mộc dừng lại.

Câu nói này, thật quen thuộc.

Nàng nghiêng đầu, mang theo ba phần thăm dò.

"Lý chính, ngài đây là đang khen ta sao?"

Lý Chính vui vẻ gật đầu.

"Đương nhiên."

"Ngươi đã tìm được hi vọng cho người cả thôn, có phát hiện trọng đại này, trong thôn cũng không cần lo không có nước dùng, ngươi thật sự là người có bản lĩnh, trước kia thật sự là ta đánh giá thấp ngươi."

Từng câu khen ngợi.

Còn nghĩ cho toàn bộ thôn làng.

Lại không hề đề cập tới những lời nói giữa trưa kia...

Ý cười trên mặt Tiền Mộc Mộc dần dần phai nhạt.

"Không cần, lòng dạ ta rất nhỏ mọn, không có khát vọng lớn muốn cân nhắc cho toàn bộ thôn dân như vậy, ta chỉ là không muốn để cho nụ cười trên mặt mấy đứa nhỏ nhà ta biến mất. Mặt khác, ta không cầu ngài nói dối trước mặt toàn thôn nhân, ta chỉ cầu xin ngài đừng lỡ miệng."

Lời này nghe rất chói tai.

Lý Chính nhíu mày lại.

Không tiếp lời.

Tiền Mộc Mộc cũng không muốn quan tâm.

Hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt nhàn nhạt.

Nàng cũng không phải muốn xin lỗi, chỉ là thái độ này.

Thật sự khiến nàng không muốn tiếp tục thảo luận.

Hưng phấn dần dần tan đi, Hứa Gia Liên đi tới, trên mặt còn mang theo một chút bọt nước, đó là hắn vừa rồi cùng Hứa Tri Lễ, còn có Toàn Bách Xuyên đón bọt nước chơi đùa để lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-144.html.]

"Nương, có thể phát hiện nước là việc khiến người ta vui vẻ, nhưng nơi này cách thôn quá xa, từ nơi này gánh nước một chuyến, sợ là đã qua một canh giờ, hơn nữa qua ít ngày nữa là vào đông, đường trơn khó đi, lấy nước cũng không tiện..."

Hứa Tri Lễ lau tay áo, gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, rất nhiều người già trong thôn đi đứng đều bất tiện, nguồn nước này ở trong núi rừng sâu, hình như phiền phức càng nhiều hơn."

Trưởng thôn cũng nghĩ đến điều này, gần như theo bản năng nhìn về phía Tiền Mộc Mộc: "Hứa Tiền thị, ngươi có ý gì hay không?"

Không biết vì sao, ông ấy cảm thấy nàng nhất định có chủ ý.

Tiền Mộc Mộc nhíu mày suy tư một chút.

"Nếu người đã không lên núi được, vậy thì dẫn nước xuống dưới núi thôi."

Lý chính nghe vậy, thần sắc nghiêm chỉnh lại.

"Nói tỉ mỉ một chút."

Tiền Mộc Mộc không chút dấu vết liếc mắt.

"Rất đơn giản. Trước tiên ở phụ cận chân núi, tìm một vị trí đào một cái hố to, dùng tảng đá lót phía dưới, sau đó từ trên núi xuống dưới núi đào một cái rãnh, dẫn nước vào trong hố to. Cứ như vậy, giống như gánh nước ở đầu thôn, chẳng qua là đổi đến cuối thôn mà thôi."

Trưởng thôn lộ vẻ chần chờ.

"Nhưng công trình này cũng quá lớn."

"Động thổ, lại động lòng người. Lỡ như nếu như chỗ nào lỏng lẻo, bùn đất lẫn vào trong nước, chẳng phải toàn bộ đều bẩn sao."

Tiền Mộc Mộc nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

"Chẳng lẽ, các ngươi còn có biện pháp khác tốt hơn?"

"Hơn nữa, vấn đề và khó khăn không phải dùng để vượt qua sao?"

Ném một ánh mắt ý vị thâm trường về phía Tiền Mộc Mộc, lý chính vuốt cằm, ngưng mi suy nghĩ một lát, tỏ thái độ nói: "Cách này là có thể. Cho dù là nước bẩn, chỉ cần chảy tới ao phía dưới, qua một thời gian ngắn bùn cát chìm xuống, nước tự nhiên sẽ trong."

Bởi vì mấy đứa nhỏ Hứa gia sống quá thảm thương, ông ta đúng là có thành kiến rất lớn với Hứa Tiền thị, chỉ là hôm nay từ khi phát hiện nguồn nước đến nghĩ ra biện pháp, khiến ông ta không thể không bội phục.

Nữ nhân này, có chút bản lĩnh trong người.

Chỉ là, trước kia không hiện ra.

Bây giờ lại thể hiện, thật sự khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Nghĩ đến đây, lý chính nói như c.h.é.m đinh chặt sắt: "Xuống núi sẽ mở họp, động viên toàn bộ người trong thôn cùng nhau đào mương nước."

Trưởng thôn nắm chặt nắm đấm.

"Ừm!"

Cháu dâu và lý chính nói đúng, vấn đề chính là dùng để khắc phục.

Cây dời chết, người dời sống!

Ông ấy là trưởng thôn một thôn, tuyệt đối không từ bỏ!

...

Thôn Lộ Sơn, tổng cộng có hơn ngàn người.

Lại một lần nữa tụ tập ở trước mặt từ đường trong thôn.

Lần này, bất kể là người lớn hay trẻ nhỏ đều tới.

Rộn rộn ràng ràng, chật ních toàn bộ đại viện.

Trưởng thôn đứng ở bên trên, gân cổ lên đi thẳng vào vấn đề:

"Các vị! Tin tức trọng đại!"

"Thôn chúng ta phát hiện nguồn nước mới rồi!"

Câu nói này, không khác gì đổ nước vào trong chảo dầu đang sôi, trong nháy mắt tóe lên vô số điểm dầu, cây hòe già trăm năm bên cạnh sân theo bầu không khí sôi trào kia đều run rẩy theo.

"Trời ạ! Ta là quá mức tuyệt vọng nên xuất hiện ảo giác sao? Hay là ta nghe lầm, thôn trưởng vậy mà nói phát hiện nguồn nước mới!"

"Không phải ảo giác cũng không phải nghe lầm, ta cũng nghe thấy! Thật sự là trời không tuyệt đường sống của con người! Ông trời mở mắt, ông trời mở mắt!"

"Nhất định là ta bái Bồ Tát hiển linh, nhất định là vậy! Ta nói cho các ngươi, các ngươi tất cả đều phải cảm tạ ta mới được, ta vì thôn chúng ta, đốt bao nhiêu hương!"

"..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lời tiếp một lời, nói không ngừng.

Một vài người trẻ tuổi nghe mà không kiên nhẫn.

Mở miệng bắt đầu ồn ào:

"Ai nha! Đừng ồn ào nữa, nghe trưởng thôn nói đi. Triệu tập mọi người lại, nhất định là còn có chuyện lớn muốn nói, các ngươi nói chuyện không yên, còn có để trưởng thôn nói chuyện hay không."

"Đúng vậy, trưởng thôn còn đang ở bên trên, có thể tôn trọng trưởng thôn một chút hay không, trưởng thôn người ta vì thôn chúng ta mà nỗ lực nhiều như vậy..."

Loading...