Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:56
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Mộc Mộc cũng biết độ tin cậy trong lời nói của mình không cao, thấy người hỏi chân tướng trong đó, nàng cũng không giấu diếm.
"Đứa bé Thặng Phạn kia là một đứa bé đáng thương, gầy như que củi, cả ngày bị Đường thẩm mắng chửi. Mỗi lần ta nhìn thấy đứa bé kia, luôn nhớ tới mấy đứa nhỏ trong nhà ta, không tự chủ được muốn làm chút gì đó cho nó."
"Phát hiện nguồn nước, ta muốn nhờ thôn trưởng ngài, lúc tuyên bố với bên ngoài, nói là đứa bé Thặng Phạn phát hiện ra. Nếu mọi người trong thôn khen Thặng Phạn, là người có quan hệ họ hàng, Đường thẩm cảm thấy trên mặt hãnh diện, thẩm ta cũng sẽ đối xử tốt với Thặng Phạn."
Trưởng thôn trầm ngâm chốc lát.
"Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Đứa bé Thặng Phạn cơm kia ông ấy cũng biết, xem như đứa trẻ nửa lang thang trong thôn, mặc dù có nhà để về, nhưng nhà kia lại không phải có thể dễ dàng về được.
Hứa Tiền thị làm như vậy, đích xác có thể cải thiện tình cảnh Thặng Phạn, còn có thể kiếm được thanh danh tốt, chỉ là...
Sắc mặt trưởng thôn có chút nghiêm nghị.
"Ngươi nghĩ kỹ, ngày sau không hối hận?"
Tiền Mộc Mộc mỉm cười.
"Chuyện này có gì phải hối hận."
Nàng vốn là người khiêm tốn, không quá để ý đến thanh danh tốt xấu.
Thấy Tiền Mộc Mộc nhìn thoáng, trưởng thôn cũng nở nụ cười.
"Vậy được, ăn cơm trưa xong, ta, lý chính, dẫn Hứa Tri Lễ và Toàn Bách Xuyên, lại dẫn theo Đại Liên nhà ngươi, chúng ta vào núi xem thử."
Tiền Mộc Mộc hơi gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được."
Bàn bạc xong với mọi người rồi tách ra.
...
Hứa gia ở cuối thôn.
Tiền Mộc Mộc đẩy cửa ra, chỉ thấy mấy đứa trẻ mặt mày ủ rũ, hai đầu lông mày giống như có nỗi sầu không tan được, cả người giống như quả mướp đắng.
Không cần đoán, cũng biết là Hứa Đại Liên đã nói lại mọi chuyện.
Đi vào phòng bếp, Lý Nha Nhi đang muốn xào rau.
Thấy mẹ chồng nhà mình trở về, nàng ấy khẩn trương hỏi: "Mẹ chồng, mở đại hội trưởng thôn và lý chính có thể đưa ra biện pháp giải quyết không?"
Nàng ấy không đi họp cùng, chỉ biết nước giếng đã cạn.
Đương gia lại không chịu nói nhiều một câu với nàng ấy.
Tiền Mộc Mộc tiến lên, vỗ vỗ bả vai mảnh khảnh đơn bạc kia.
"Yên tâm đi, có ta ở đây, trời sẽ không sập xuống được đâu."
Để Lý Nha Nhi đi nghỉ ngơi, Tiền Mộc Mộc tiếp nhận công việc xào rau, đổ dầu vào trong nồi, lại moi một đống tóp mỡ vào, bỏ khoai tây xào xào.
Cái đầu của Hứa Gia Thạch thò ra từ chỗ lỗ bếp.
"Nương, vừa rồi con nghe Thặng Phạn nói, hai người ở trên núi phát hiện bảo bối, là bảo bối gì vậy? Tiểu tử này làm sao cũng không chịu nói cho con biết, làm hại con tò mò."
Thặng Phạn ngồi chen chúc ở bên cạnh, ánh lửa nhảy nhót chiếu vào trên mặt, chiếu lên gương mặt vàng như nến kia của nó, sinh động có khí sắc hơn rất nhiều.
Tiền Mộc Mộc trên tay không ngừng xào rau, nghe vậy cười cười.
"Chỉ là phát hiện nguồn nước trên núi mà thôi, là đứa bé Thặng Phạn kia phát hiện."
Thặng Phạn vốn chỉ muốn trêu chọc Hứa Gia Thạch mà thôi, nhưng nghe thấy Tiền Mộc Mộc nói như vậy, nó vội vàng đứng lên muốn mở miệng phủ nhận, lại bị một ánh mắt của đối phương ngăn lại.
"Cái gì?!"
Hứa Gia Thạch kích động hận không thể nhảy cao ba thước, lập tức vui vẻ ra mặt, "Phát hiện nước ở trên núi, thật hay giả?!"
Bỏ muối, nêm gia vị, Tiền Mộc Mộc lại múc ra đĩa, thuận miệng nói: "Ta tại sao phải lừa con chứ."
Dứt lời, nàng véo má Hứa Gia Thạch một cái.
"Lừa con, lại không có kẹo ăn."
Hứa Gia Thạch xoa xoa vị trí bị bóp, bĩu môi nói: "Không phải chỉ là kẹo thôi sao! Chờ nhi tử trưởng thành, nương muốn ăn bao nhiêu, con mua cho người bao nhiêu, đến lúc đó nhất định để ngài vừa mở mắt ra liền thấy khắp nơi đều là kẹo, một ngày ba bữa đều là kẹo! Hừ!"
Nói xong, nó còn có chút thần khí hừ hừ một tiếng.
Tiền Mộc Mộc bị chọc cười.
"Ăn nhiều kẹo như vậy, nương ngươi sợ là sẽ thành lão thái thái miệng không còn răng rồi!"
Hứa Gia Thạch gãi gãi đầu.
Thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ.
"Như vậy hình như cũng không tốt lắm. Vậy, nương ăn một nửa, nhi tử ăn một nửa, cho dù biến thành một người không có răng thì Tiểu Thạch Đầu cũng phải ăn cùng nương!"
Tiền Mộc Mộc mặt mày cong cong, nụ cười trên mặt càng sâu.
Sau đó múc đĩa khoai tây sợi đã xào chín ra, nàng lại xào một nồi rau khác.
Cơm đều đã được nấu chín, đồ ăn vừa xào xong là có thể trực tiếp ăn.
Tiền Mộc Mộc bưng bát, ngồi dưới mái hiên.
Chậm rãi ăn cơm trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-143.html.]
Quét mắt nhìn những người xung quanh.
Ngoại trừ Thặng Phạn và Tiểu Thạch Đầu, từng người đều có khổ hải thâm cừu với đồ ăn, tẻ nhạt vô vị.
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Tiền Mộc Mộc có chút bất đắc dĩ nói: "Vốn là muốn đợi sau khi ăn cơm xong, sẽ nói với các con chuyện lớn, nhưng nhìn bộ dáng như trời muốn sập xuống của các con hiện tại, ta xem ta vẫn nên nói sớm một chút đi."
Lời này vừa nói ra, mấy đứa nhỏ đồng loạt sửng sốt.
Ánh mắt phóng tới mang theo nghi hoặc.
Hứa Gia Thạch là một người không kìm được lời, giành trước Tiền Mộc Mộc, vội vàng nói: "Thặng Phạn phát hiện được nguồn nước trong núi, thôn chúng ta được cứu rồi!"
Dứt lời, tất cả đều không kịp phản ứng.
Một lúc lâu sau, Hứa Gia Liên bỗng nhiên trừng mắt nhìn Thặng Phạn.
"Thặng Phạn, là thật sao?!"
Thặng Phạn cứng đờ, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc cười, chủ động đáp lời này.
"Là thật, vẫn là Thặng Phạn dẫn ta đi."
Hứa Gia Liên nghe xong, còn ăn cơm gì nữa, liền buông bát cơm xuống, kéo Thặng Phạn đi ra ngoài, vô cùng lo lắng, một khắc cũng không muốn chờ.
Mấy đứa nhỏ thấy thế, cũng vội vàng muốn đuổi theo.
Lý Nha Nhi trực tiếp chạy vào phòng bếp, gánh thùng nước chạy ra.
Động tác liền mạch, quả thực không khỏi quá nhanh chóng.
Tiền Mộc Mộc một tay nâng trán.
Gọi mấy người lại.
"Ăn cơm xong lại đi, việc này không gấp được."
Cho nên nàng mới nói, không muốn nói chuyện này trước khi ăn cơm.
Không nói, nhìn người trong nhà ăn không ngon cũng không chịu nổi.
Nói rồi, lại một đám lửa đốt tới mông, sốt ruột muốn chết.
Hứa Gia Liên dừng lại, có chút do dự.
"Nhưng mà..."
Sắc mặt Tiền Mộc Mộc lạnh nhạt.
"Không có nhưng nhị gì cả, các con không muốn ăn cơm, Thặng Phạn còn muốn ăn nữa. Nghe ta, ngồi xuống ăn cơm xong rồi đi."
Lời của mẫu thân nhà mình, không ai dám phản bác.
Mọi người nghe xong, chỉ có thể bưng bát.
Để thùng nước xuống, vùi đầu ăn khổ.
Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát của Thặng Phạn.
"Vừa rồi bị hù dọa rồi đúng không, coi như là nhà cháu, ăn nhiều một chút."
Thặng Phạn nắm chặt đũa.
Cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tiền Mộc Mộc giơ tay lên xoa xoa đầu nó.
"Không sao, không sao."
Thặng Phạn trầm mặc.
Dùng đũa lùa cơm vào trong miệng.
Nó không biết thẩm thẩm vì sao phải nói dối.
Nhưng, nó không hiểu sao có loại ý tưởng thẩm thẩm sẽ không hại nó.
Hứa Gia Lăng nhìn thấy một màn này.
Hắn nghiêng đầu.
Nghĩ đến vừa rồi, đại ca hỏi Thặng Phạn.
Thặng Phạn không nói chuyện, ngược lại nương tiếp lời.
Hơi chút suy tư, Hứa Gia Lăng trong lòng liền có đáp án.
Nương, thật đúng là hảo tâm.
Nuốt trộng miếng cơm, Hứa Gia Liên lau miệng một cái, cầm d.a.o chẻ củi và dây thừng, đứng ở trước mặt Tiền Mộc Mộc.
Mấy đứa trẻ khác cũng làm như vậy.
Không có lên tiếng thúc giục, nhưng so với há miệng thúc giục càng làm cho người ta có cảm giác gấp gáp hơn.
Tiền Mộc Mộc còn lại nửa bát cơm: "..."
Bất đắc dĩ chỉ có thể nhân nhượng, và hai ba miếng cho xong.