Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:54
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mang theo tiểu gia hỏa đáng thương xuống núi, Tiền Mộc Mộc về đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã thấy Hứa Gia Liên lảo đảo chạy vào, chống đầu gối há hốc mồm thở hổn hển.

"Nương, nương, nương..."

Tiền Mộc Mộc có chút buồn cười.

"Ta còn ở đây, có chuyện gì thì thở đều rồi từ từ nói."

Hứa Gia Liên vỗ ngực, mặt mũi đỏ bừng, hòa hoãn cơn khô nóng trong lồng ngực.

Cửa lớn đột nhiên lại bị đẩy ra!

Trương thẩm tử vội vàng chạy vào, hoảng hốt chạy đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm lấy bờ vai của nàng, hoảng sợ trừng hai mắt, không biết còn tưởng rằng gặp phải chuyện linh dị gì.

Tiền Mộc Mộc mắt đầy bất đắc dĩ.

"Các ngươi có thể nói chuyện tử tế không vậy?"

Trương thẩm như là bị nhấn mở chốt nào đó, dùng sức nắm bả vai của nàng lay động, có chút kích động lớn tiếng la lên: "Nước giếng, nước giếng cạn rồi! Một ngụm nước giếng cuối cùng cũng khô luôn rồi!!"

Cửa lại mở rộng một lần nữa!

Lý thẩm đi tới, vẫy tay: "Mau đi từ đường, trưởng thôn tổ chức đại hội khẩn cấp, người cả thôn đều phải đi!"

Kéo bàn tay nắm chặt xiêm y của nàng ra, Tiền Mộc Mộc vỗ đỉnh đầu Trương thẩm tử: "Bình tĩnh một chút, trời còn chưa sập xuống đâu, ngươi thật sự là chuyện gì cũng vội vàng xúc động như vậy."

Trương thẩm tử cũng phản ứng lại, có chút xấu hổ đỏ mặt.

Ngón trỏ gãi gãi gương mặt, nàng ấy bĩu môi: "Đây không phải sốt ruột sao! Nước chính là bảo bối, không có nước, nấu cơm giặt quần áo cũng thành vấn đề, đến lúc đó cho dù có lương thực cũng không nấu chín được."

Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ thở dài.

"Tóm lại, đi tới từ đường trước đi."

Nói là toàn thôn đều đi.

Kì thực chỉ là người lớn trong nhà đi là được, trẻ con không cần đi.

Tiền Mộc Mộc chỉ mang theo Hứa Gia Liên, nhi tử của Trương thẩm tử cũng đi theo, mấy người đồng loạt đi về phía từ đường trong thôn.

...

Phía trước từ đường, trên sân đều là người.

Có phụ huynh cũng mang theo tiểu hài nhi đến.

Khóc khóc ầm ĩ, cộng thêm các loại tiếng nói chuyện, giống như chợ bán thức ăn, ầm ĩ không ngừng.

Mấy người Tiền Mộc Mộc tìm một góc mà đứng.

Lý Chính, thôn trưởng, ba vị lão tổ tông cũng đến.

Đứng ở trên đài cao, cục diện dần dần an tĩnh lại.

Trưởng thôn đứng ra, che miệng ho nhẹ hai tiếng.

"Các vị, chắc hẳn đã biết gọi các ngươi tới là vì cái gì, tất cả giếng trong thôn chúng ta đều đã khô hết rồi..."

Lời nói mới vừa nói ra, phía dưới liền ầm ĩ tung trời.

"Không có giếng nước, vậy chúng ta còn sống thế nào? Vốn dĩ ruộng đất đã khô hạn, năm nay thu hoạch còn kém hơn năm ngoái, đây không phải là đang sống muốn ép c.h.ế.t người ta sao?!"

"Lương thực trong ruộng tổng cộng chỉ có một chút như vậy, chờ nộp thuế xong gần như không còn lại gì, hai năm trước tốt xấu còn có thể uống no nước, bây giờ ngay cả nước cũng không có uống, ông trời còn để cho người ta sống hay không..."

"Thôn chúng ta nhất định là đụng phải tà ma, không phải vậy làm sao giếng nào giếng nấy đều khô hết, ta mãnh liệt yêu cầu, xin đạo trưởng làm phép đến cẩn thận nhìn một cái, dựa vào đâu ta phải chịu khổ như vậy chứ!"

"..."

Lời nói càng ngày càng lệch, tình cảnh hoàn toàn không thể khống chế.

Trưởng thôn đứng ở bên trên, vẫn là cười nhân từ hòa ái, cũng không mở miệng ngăn cản hoặc quát lớn, chỉ là ánh mắt lại là nhíu chặt.

Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn thôn, ông ấy thân là trưởng thôn, làm sao có thể nhìn thoáng cho được, chỉ là nước giếng này khô cạn, biện pháp duy nhất ông ấy có thể nghĩ tới cũng chỉ có đi thôn bên cạnh mượn nước.

Lý chính tiến lên, xách theo la "Bang!" gõ một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tràng diện huyên náo lập tức an tĩnh lại.

Lý chính ném chiêng cho Hứa Tri Lễ, hai tay chắp sau lưng.

"Các ngươi nói chuyện phiếm, có thể nói ra nước sao? Nếu có ý kiến hoặc là điểm mấu chốt gì thì nói đi, đừng giống như gà ở trong chuồng, líu ríu làm ầm ĩ không ngừng."

Lời này của lý chính, thật sự là đắc tội với mọi người.

Nhưng lời này vừa nói ra, cũng không ai dám nói chuyện nữa.

Thấy tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh, lý chính nháy mắt với trưởng thôn.

Lúc này trưởng thôn mới tiếp tục nói, "Ta biết mọi người đều rất sốt ruột, nhưng chúng ta còn sống, cũng không thể nhị tiểu mà c.h.ế.t được đúng không. Vừa rồi ta cùng lý chính đã thương lượng qua, sau đó liền đi thôn bên cạnh, xem thôn nào chịu cho chúng ta mượn nước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-142.html.]

Đối với mượn nước, không có bao nhiêu người ủng hộ.

Dù sao mượn đồ của người ta là phải trả.

Mà bọn họ trả không nổi, có thể trả cũng chỉ có lương thực.

Nhưng ngoại trừ biện pháp này ra, cũng không có biện pháp khác.

Tiền Mộc Mộc đứng ở phía dưới, khoanh hai tay trước n.g.ự.c lẳng lặng lắng nghe.

Trưởng thôn còn nói rất nhiều lời trấn an, một số người phía dưới cảm thấy an tâm gấp bội, một số ít người khịt mũi coi thường chuyện này, lời nói suông ai mà không biết nói? Vấn đề không giải quyết thì làm được gì.

Chính là giữa trưa, đại hội chấm dứt cũng nhanh.

Không bao lâu sau, người đều tản đi.

Để Hứa Gia Liên đi trước, Tiền Mộc Mộc đi đến dưới đài cao, ngẩng đầu nhìn trưởng thôn, mặt mày như vẽ, cười cười: "Thôn trưởng, chậm trễ một chút thời gian của ngài."

Thôn trưởng hơi dừng lại.

"Ngươi có việc gì sao?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Còn nhớ lúc trước ngài ở đầu thôn nói với ta, nếu có biện pháp gì liền tìm ngài nói không?"

Trưởng thôn hơi ngạc nhiên.

Run rẩy đi xuống từ trên đài cao, mặt mày nhu hòa.

"Ồ? Ngươi đã tìm được biện pháp gì?"

Trưởng thôn là một tiểu lão đầu hòa ái, lại là trưởng bối của mấy đứa nhỏ, Tiền Mộc Mộc rất tôn kính ông ấy, ấm giọng nói: "Trong núi phát hiện nguồn nước, không biết có tính là cách không."

"Ngươi nói cái gì?!"

Trưởng thôn đột nhiên kích động hẳn lên.

"Ngươi nói thật? Chuyện này không phải là chuyện đùa đâu."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Quả thật có phát hiện nguồn nước. Ta còn không nhàm chán đến mức sẽ lấy chuyện quan trọng như thế nói đùa với ngài ở chỗ này."

Trưởng thôn thấy dáng vẻ của nàng quả thực không giống như đang nói đùa, quay đầu lại kêu một tiếng.

Gọi lý chính đã đi được một đoạn đường trở về.

Dị thường kích động nói:

"Hứa Tiền thị nói nàng phát hiện ra nguồn nước!"

Lý chính chau mày.

Vốn định bác bỏ, lời một con bạc nói mà cũng tin.

Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt trưởng thôn.

Ngược lại có chút không đành lòng.

Tiền Mộc Mộc chen vào câu chuyện.

"Thôn trưởng, nguồn nước này không phải do ta phát hiện."

Trưởng thôn dừng lại.

"Vậy là ai phát hiện?"

Tiền Mộc Mộc môi đỏ khẽ mở:

"Đứa nhỏ Thặng Phạn kia, phát hiện ở trong núi sâu."

Lời này vừa nói ra, lý chính và trưởng thôn đều sửng sốt.

Qua nửa ngày, trưởng thôn mới nói: "Thặng Phạn? Chính là đứa bé nương khó sinh qua đời kia, cha cùng phụ nhân khác chạy mất kia?"

Tiền Mộc Mộc vui vẻ gật đầu.

"Đúng, chính là nó."

Sự không vui trong lòng lý chính càng sâu hơn.

"Vốn tưởng rằng ngươi nói dối đã đủ khiến người ta phản cảm rồi, chưa từng nghĩ ngươi lại còn có thể bịa ra loại lời nói dối này, đứa nhỏ Thặng Phạn kia mới mười một tuổi, đứa nhỏ mười một tuổi đi vào núi sâu... Hứa Tiền thị, trước khi ngươi há mồm cũng không suy nghĩ lại sao?"

Tiền Mộc Mộc cắn cắn hàm dưới.

Quả nhiên nàng rất chán ghét lý chính này.

Trưởng thôn là người biết nhìn mặt đoán ý, thấy sắc mặt Tiền Mộc Mộc không đúng, kéo lý chính ra sau lưng, hoà giải: "Lý chính hắn cũng nhất thời sốt ruột mới nói lời ác. Hứa Tiền thị, ngươi đừng để trong lòng."

"Ta biết, đây không thể nào là do đứa nhỏ kia phát hiện ra được, ta muốn biết vì sao ngươi lại nói đây là công lao của Thặng Phạn."

Loading...