Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 141
Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:52
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa lão đầu uống ngụm nước, nhuận giọng rồi mới lên tiếng.
"Ngươi tới là vì cái gì?"
Tiền Mộc Mộc sửng sốt.
Liếc về phía Hứa lão thái thái.
Lại thấy đối phương ngượng ngùng cười một tiếng.
"Vừa rồi sau khi đánh thức lão đầu tử, ta liền từ cửa sau chuồn đi nhà xí, quên nói."
Tiền Mộc Mộc che môi ho nhẹ một tiếng.
Lại nói lại lời đã nói lúc mới đến.
Hứa lão đầu nghe vậy, nhíu chặt lông mày.
"Lý thị sẽ ghen tị, chỉ sợ là đứa bé Đại Liên kia ở trước mặt nàng nói cái gì... Chúng ta vốn là muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng Đại Liên, để cho phu thê hai người bọn họ hòa hảo, chưa từng nghĩ lại biến khéo thành vụng, ngược lại hại Lý thị."
Tiền Mộc Mộc cũng tràn đầy đồng cảm.
LSX"Đúng vậy. Theo ta thấy, chuyện của phu thê bọn họ, chúng ta vẫn là đừng nhúng tay vào thì hơn, để tránh gây ra họa lớn hơn, đến lúc đó gặp tai ương vẫn là Nha Nhi... Đứa nhỏ Đại Liên kia đối với chúng ta là hiếu thuận nghe lời, nhưng đối với người khác ngoài chúng ta, sợ là khó mà nói."
Tiền lão thái thái có chút giận dữ.
"Tiểu tử Đại Liên kia, thật sự là toàn thân cơ bắp[1], làm sao lại giống như con lừa bướng bỉnh, một chút cũng nghe không lọt lời người khác, thật sự là sầu c.h.ế.t người ta."
Hứa lão đầu thở dài một tiếng.
[1] Ý chỉ người cố chấp lại ngu ngốc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc cũng giữ im lặng.
Ngồi ở nhà cũ một lát, Tiền Mộc Mộc liền rời đi.
Đi được một nửa đường, bỗng nhiên nhận thấy được phía sau có người đi theo.
Tiền Mộc Mộc nghiêng người nhìn lại.
Chỉ thấy Hứa Văn Lợi lén lén lút lút.
Lông mày nhỏ nhíu lại, Tiền Mộc Mộc tức giận.
"Nhị thúc của mấy đứa nhỏ, ngươi có việc gì sao?"
Bị người phát hiện, Hứa Văn Lợi cũng không trốn nữa.
Hai ba bước chạy tới, xoa xoa tay ngại ngùng cười.
"Đại tẩu, việc nhà nông của ngươi đều làm xong rồi sao? Nếu làm không xong thì gọi ta nha, ta bây giờ rất nhàn rỗi, có rất nhiều thời gian có thể giúp ngươi đấy!"
Tiền Mộc Mộc tâm tình vốn đã bực bội, ngữ khí phiền chán không chút nào che giấu.
"Hứa Văn Lợi, thu hồi tâm tư xấu xa kia của ngươi đi! Bằng không ta liền đem lời ngươi nói với ta, toàn bộ nói cho nhị lão, để bọn họ làm chủ cho ta."
Sắc mặt Hứa Văn Lợi trắng nhợt.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng, giải vây cho mình.
"Đại tẩu, ngươi nói cái gì vậy? Ta cũng không làm gì ngươi, ta chỉ nhìn thấy đại ca không còn nữa, cảm thấy mấy mẫu tử các ngươi đáng thương, mới muốn nói đều là người một nhà, có thể giúp đỡ thì giúp một chút mà thôi."
Tiền Mộc Mộc chẳng thèm ngó tới.
"Nhà ngươi sắp lửa cháy đến nơi rồi, ngươi còn có tâm tư nói chuyện quỷ quái với ta, Hứa Lạc kia mắt thấy cũng không còn bao nhiêu thời gian để sống, ngươi làm cha, làm chuyện người nên làm đi."
Ném xuống câu chuyện, Tiền Mộc Mộc xoay người liền đi.
Hứa Văn Lợi đuổi theo, một phát bắt được cổ tay trắng nõn kia!
Tiền Mộc Mộc cau mày sâu đến mức có thể kẹp c.h.ế.t muỗi, hất cánh tay kia ra!
Ngay sau đó, trở tay chính là một bạt tai!
"Ba!" một tiếng, càng vang dội.
Tiền Mộc Mộc mắt như băng sương, nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, giống như đang nhìn chằm chằm một đống rác rưởi, "Ngươi nếu còn dám tùy tiện đụng vào ta, cũng đừng trách ta không khách khí!"
"Còn ngươi nữa."
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, nhìn về phía Lưu Tiểu Hoa đang đi theo cách đó không xa.
"Quản tốt nam nhân của ngươi, nếu không ta không biết ta sẽ làm ra chuyện gì khác người đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-141.html.]
Mẹ nó.
Suốt ngày, lấy đâu ra nhiều kẻ ngu ngốc như vậy.
Lưu Tiểu Hoa chạy nhanh tới, liếc nhìn nam nhân nhà mình, cắn răng nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, khóe mắt co rút lại, cố nén khuất nhục trong lòng, nói: "Đại tẩu, cảm ơn ngươi đã cứu sống con ta."
"Không cần, dù sao cũng không phải vì ngươi."
Tiền Mộc Mộc cực kỳ lạnh lùng.
Bỗng nhiên rời đi.
Nhìn người đi xa, Lưu Tiểu Hoa hung hăng nhéo eo Hứa Văn Lợi, mang theo tràn ngập phẫn hận, "Có phải ngươi rất hy vọng ta trở thành trò cười cho toàn thôn hay không? Giữa ban ngày ban mặt động tay động chân với đại tẩu, ngươi ném được mặt mũi chứ ta không chịu nổi đâu!"
Hứa Văn Lợi xoa xoa gương mặt tê dại, vừa rồi lúc đại tẩu tát hắn ta một bạt tai, hắn ta ngửi thấy mùi rất thơm, nghe vậy có chút không kiên nhẫn quay đầu đi về nhà mình.
"Cái gì động tay động chân, ta là còn có lời muốn nói với đại tẩu, kết quả đại tẩu muốn đi, ta nhất thời sốt ruột, mới tiến lên giữ chặt người, ngươi đừng có nghĩ bẩn thỉu, liền cho rằng ai cũng giống như ngươi."
Nâng lên cổ tay đã nắm lấy người kia đến trước mũi hít hà, vẻ mặt Hứa Văn Lợi trong nháy mắt say mê, thật là thơm...
Lưu Tiểu Hoa thấy hắn ta như vậy, tức giận đến trợn tròn mắt, giận dữ dậm chân, "Ngươi không bẩn thỉu, ngươi không bẩn thỉu mà có thể đưa tay lên ngửi? Ngươi không bẩn thỉu, có thể một mặt hận không thể dính lên người đại tẩu sao?"
"Hứa Văn Lợi, hai ta tốt xấu cũng làm phu thê mười mấy hai mươi năm, ngươi nghĩ cái gì, ta dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được! Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày ta còn sống trên cõi đời này, ngươi cùng đại tẩu đời này đều không có cửa ở bên nhau đâu!"
"Quả thực là bà điên, mặc kệ ngươi!" Bị vạch trần suy nghĩ, Hứa Văn Lợi thẹn quá hóa giận bỏ lại những lời này, quay đầu đi xuống ruộng.
...
Lại một lần nữa đi tới sau núi, Tiền Mộc Mộc ngoài ý muốn gặp Thặng Phạn.
Một cục nho nhỏ cuộn mình trong hốc cây khô héo.
Lo lắng tiểu tử kia có nguy hiểm gì, Tiền Mộc Mộc dẫn nó theo bên người, càng đi càng sâu.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bọt nước rất nhỏ.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc vui vẻ.
Tay nắm lấy tay của Thặng Phạn, vừa phân biệt phương hướng, vừa đi về phía nguồn nước, càng đến gần, tiếng nước trong suối càng rõ ràng.
Ở trong rừng mò mẫm hơn nửa ngày, rốt cuộc mới tìm được vị trí.
Đứng ở bên cạnh, ngửa đầu nhìn hơi nước dày đặc từ trên núi cuồn cuộn rơi xuống, trên mặt Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng mang theo chút ý cười.
Thặng Phạn ngồi xổm bên cạnh hồ nước, dùng tay bưng nước lên uống ừng ực.
Tiền Mộc Mộc nhìn quanh bốn phía, đó là một ao nước tự nhiên.
Chất nước trong veo thấy đáy, đỉnh núi có lẽ có một con suối, xuôi theo núi mà chảy xuống, một bộ phận chảy vào trong ao, một bộ phận chảy vào mặt đất.
Khó trách nàng luôn cảm thấy, cửa sổ phía sau núi nhà mình luôn mát mẻ rất nhiều.
Có phát hiện khiến người ta kinh hỉ này, Tiền Mộc Mộc nắm tay Thặng Phạn, lúc này liền muốn xuống núi, Thặng Phạn lại cố chấp không chịu.
Tiền Mộc Mộc nhíu mày.
Đang muốn hỏi làm sao.
Đột nhiên nghĩ đến trước đó, nàng ở trong một ngọn núi sâu khác, cũng gặp qua Thặng Phạn, đứa nhỏ này đang êm đẹp, tại sao phải một mình cái gì cũng không mang theo đi dạo trong núi sâu?
Tiền Mộc Mộc đảo mắt.
Nàng mơ hồ đoán được một chút.
"Là bá nương của cháu đuổi cháu đi, đúng không?"
Thặng Phạn nắm chặt xiêm y trước người, nhát gan gật đầu.
"Bá nương nói, không cần cháu làm việc cho nàng, nhưng muốn cháu ban ngày ở nơi nàng không thấy được, trước đó bị nhìn thấy nhiều lần, cháu bị đánh gần chết, sau đó cháu chạy đến trong rừng, bá nương liền không đánh cháu nữa."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Đưa tay xoa xoa đầu.
"Vậy thì đi tới nhà của ta đi, Tiểu Thạch Đầu trông thấy cháu hẳn là sẽ rất vui. Hơn nữa một mình cháu ở trong núi sâu, ta cũng không yên tâm."
Thặng Phạn nhu thuận gật đầu.
Nó không thích kể khổ cho người khác nghe, bởi vì như vậy cũng chỉ đổi lấy chế giễu cùng chế nhạo, nhưng thẩm thẩm này không giống.
Thẩm thẩm nghe xong sẽ đau lòng nó.
Còn có thể lo lắng cho nó.
Nó thích thẩm thẩm này.