Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:50
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lừa dối kéo dài năm năm, cùng đủ loại khúc triết ở giữa, phải cần thời gian nhất định để tiêu hóa, Tiền Mộc Mộc là người ngoài cuộc, còn cần tiêu tốn thời gian nhất định, càng đừng nói là mấy hài tử.

"Vậy nên..."

Hứa Gia Lăng cúi đầu, có hơi khó chấp nhận, sắc mặt hoang mang nói: "Vậy nên, vậy nên tất cả những chuyện này đều do hiểu lầm gây ra sao?"

Thằng bé vẫn luôn cho rằng nương nghĩ bọn nó là phế vật, là tồn tại không cần thiết... Hóa ra đều chỉ là hiểu lầm sao?

Vậy thì khổ đau năm năm nay bọn nó chịu đựng, cơn khó chịu khi không có hạt gạo để nấu vào mùa đông, thằng bé nên trách lên người ai?

Là cả nhà ngoại tổ, hay là nương.

Hay là chính thằng bé?

Bởi vì sự vụng về của thằng bé, bởi vì thằng bé không giỏi nói chuyện.

Bởi vì sự nội liễm của thằng bé, khiến nương hiểu lầm bọn họ ghét nương đến cùng cực.

Vậy nên, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện.

Là thằng bé…

Nghĩ đến đây, đồng tử của Hứa Gia Lăng co rụt lại.

Phát hiện Hứa Gia Lăng không đúng, Tiền Mộc Mộc bước tới hai đầu gối tiếp đất, nắm bả vai của thằng bé, nói năng có khí phách: "Gia Lăng, nghe nương nói, chuyện đã qua đi, không cần phải truy cứu nữa."

"Nương biết lời này rất tàn nhẫn với các con, nhưng sống ở hiện tại mới là quan trọng nhất. Nỗi đau khổ của quá khứ, liên tục nhớ lại, chỉ sẽ chỉ khiến trái tim của chúng ta bị kẹt trong ngục tù."

"Sau này nương sẽ cố gắng kiếm tiền, nuôi nấng tất cả các con lớn lên khỏe mạnh, nương thề với con, cho nên con thử tin nương một lần, được không?"

Hứa Gia Lăng từ từ ngước mắt lên, lại không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt trong veo không thấy đấy, đôi mắt khắc đầy sự nghiêm túc, lông mi của thằng bé run run.

Mím chặt khoé môi, thằng bé nhẹ nhàng gật gật đầu.

Lời của nương, đánh thức thằng bé.

Đau khổ của quá khứ.

Đã qua rồi.

Vậy thì buông tay, để nó bay đi.

Dù sao từ nay về sau, thằng bé cũng không còn là dã hài tử không có "nương".

Trong mấy hài tử, ngoài Hứa Gia Lăng nghĩ nhiều hơn một chút ra.

Mấy hài tử khác, đều im lặng trở về phòng.

Có vẻ như đang tiêu hóa.

Chỉ có Hứa Gia Thạch vẫn còn đứng chỗ đó, cúi đầu ngượng ngùng vẫy tay về phía nương thân nhà mình, Tiền Mộc Mộc rất có kiên nhẫn mà ngồi xổm xuống, mím môi mỉm cười.

"Làm sao vậy?"

Hứa Gia Thạch lại không nói gì, dang hai tay ôm cổ nàng.

Tay nhỏ vuốt vuốt sau đầu nàng.

Giống như lúc ban đầu.

Khi vừa mới đến đây.

Hứa Gia Tề bị sốt, đêm đó nàng bị hiểu lầm.

Hứa Gia Thạch cũng là như vậy, dịu dàng vuốt đầu.

Tiền Mộc Mộc nghẹn ở cổ họng.

Hứa Gia Thạch áp sát bên tai nàng.

Giọng nhỏ như muỗi.

Lại vang dội soi sáng.

"Nương, người vất vả rồi."

Nương, người thật sự vất vả rồi.

Tiền Mộc Mộc ôm chặt thằng bé vào trong lòng.

Đầu chôn sâu, rất lâu không ngẩng đầu lên.

Cái gì chứ.

Đúng thật là một tiểu hài nhi đáng ghét.

......

Ngày hôm sau.

Chân trời dần chuyển trắng.

Khói bếp của Hứa gia lượn lờ, Tiền Mộc Mộc mở mắt.

Muốn ngồi dậy, lại phát hiện tay của chính mình rất nặng.

Nhìn sang hai bên, mới biết bị hai tiểu gia hoả quấn lấy.

Đêm qua sau khi nói xong những lời đó, Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo đặc biệt dính nàng.

Không ngờ tới lại có thể dính cả một đêm, còn đúng thật là…

Thật sự khiến người ta khóc không được cười cũng không xong.

Nhẹ nhàng gỡ hai tiểu gia hoả ra, Tiền Mộc Mộc cầm y phục mặc vào, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Múc nước rửa mặt, bên cạnh đột nhiên đứng một người.

Tiền Mộc Mộc dùng khăn lau mặt xong, nhìn Lý Nha Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-140.html.]

"Có chuyện gì?"

Lý Nha Nhi cúi đầu, giọng khàn khàn nói: "Mẹ chồng, nhi tức muốn ở nhà hầu hạ người, nhi tức không đi cùng tướng công đến huyện thành nữa."

Cánh tay đang vò khăn của Tiền Mộc Mộc dừng lại.

Vắt khô khăn, đổ nước đi rồi lại để chậu xuống.

Lúc này mới cong eo mắt lấy tầm mắt theo đuôi Lý Nha Nhi, đôi mắt đỏ hoe, khóc đến sưng cả mắt.

Ánh mắt ngưng đọng, nàng lạnh giọng nói: "Đại Liên bắt nạt con?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Biểu tình của Lý Nha Nhi hoảng hốt.

Vội vàng xua tay, không dấu vết liếc vào trong viện một cái.

"Mẹ chồng, không phải không phải! Tướng công không bắt nạt con, chỉ là con đột nhiên nghĩ thông suốt, ở nhà con giúp chia sẻ gánh nặng đồng áng, người cũng có thể nhẹ nhàng hơn một chút."

Bắt được động tác nhỏ bé đó, Tiền Mộc Mộc trầm xuống một hơi, mi mày cong cong nói: "Không đi thì không đi nữa, con ở nhà với ta, ta ngày ngày nấu đồ ăn ngon cho con."

Không kịp đề phòng được mẹ chồng an ủi, Lý Nha Nhi lại không khống chế được mà đỏ mắt, nàng ấy mang theo giọng mũi nồng đậm mà gật gật đầu.

"Mẹ chồng, con đi ra ngoài làm việc."

Nói xong, nàng đeo gùi và cầm cuốc.

Quay đầu liền đi xuống ruộng.

Phía đông giáp chân núi có một mảnh đất.

Sau khi đào lên, vẫn có thể trồng một ít cải xanh nhỏ gì đó.

Tiền Mộc Mộc mở nắp nồi, đập vào mi mắt là cháo gạo kê kêu ùng ục đã được nấu chín.

Nhưng Nha Nhi đến một miếng cũng chưa ăn, đã ra đồng.

Hôm qua bảo Hứa Gia Liên đến nhà cũ nói chuyện…

Xem ra, là thất bại rồi.

Hứa Gia Liên siêng năng thật thà, lại đối với nàng nói sao làm vậy, nhìn thì ngoan ngoãn không thôi, thực ra trong tất cả các hài tử, mới là đứa có vấn đề lớn nhất.

Cố chấp, cũng đại biểu cho không tuỳ ý chấp nhận lời nói của người khác.

Một khi đã chấp nhận, cũng lại sẽ không dễ dàng thay đổi suy nghĩ vốn có.

Sáng sớm gặp chuyện phiền lòng này, Tiền Mộc Mộc cũng mất hết khẩu vị, đóng nắp nồi lại, đến gian chính kiểm tra vết thương của người bị thương, xác định không bị viêm, đeo gùi và cầm cuốc đi ra ngoài.

Nhưng đi được nửa đường, lại quay đầu lại.

Đi về phía trong thôn.

Đến trước nhà cũ.

Giơ tay gõ cửa.

Qua một lúc lâu lâu.

Cửa mới từ từ mở ra.

Hứa lão thái thái đang ngáp.

Còn đang khó hiểu là ai sáng sớm đến gõ cửa.

Buông tay đang dụi mắt xuống, nhìn thấy là đại nhi tức nhà mình.

Trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, Hứa lão thái thái tránh sang một bên.

"Sao con lại đến đây?"

Đại nhi tức này của bà ấy, bà ấy hiểu rất rõ.

Thích ngủ nướng, lại thích lười biếng.

Sao lại dậy sớm thế này?

Tiền Mộc Mộc bước vào trong viện, có hơi lo lắng nói: "Mẹ chồng, tối qua cuộc trò chuyện giữa cha chồng và Tam thúc thất bại rồi."

Khuôn mặt của Hứa lão thái thái đầy vẻ không tin mà phất phất tay, miệng mang theo nụ cười nói: "Nói linh tinh, lão đầu nho ta nói với ta, tối qua cuộc trò chuyện của họ ba người rất suôn sẻ, Hứa Gia Liên cũng thể hiện rõ sẽ không còn băn khoăn với Lý Nha Nhi nữa."

Một tay Tiền Mộc Mộc đỡ trán.

Có hơi đau đầu.

"Sáng nay mắt Nha Nhi đỏ hoe nói với con, nàng ấy muốn ở nhà giúp con chia sẻ việc nhà, còn nhấn mạnh nàng ấy sẽ không đi cùng Gia Liên ra ngoài nữa."

Hứa lão thái thái cau mày.

"Sao lại thế này?"

Lý thị, mặc dù cùng lắm là mới ở chung mấy ngày.

Nhưng tính cách của một người, có thể nhìn ra từ chi tiết.

Tính cách kiên cường lại dứt khoát, làm người lanh lợi, làm việc không chậm chạp, còn là người tay chân siêng năng, m.ô.n.g cũng cong dễ sinh con, nhà ai mà không thích nhi tức như vậy?

"Con đợi chút, ta gọi lão đầu nhà ta ra."

Hứa lão thái thái ném xuống câu này, quay đầu vào phòng.

Qua thời gian một chén trà.

Hứa lão đầu che miệng ho khan bước ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc thấy vậy, quan tâm hỏi: "Cha chồng, thân thể người còn khỏe chứ?"

Hứa lão đầu vẫy vẫy tay.

"Người đến tuổi xế chiều, luôn có một ít bệnh vặt."

Hứa lão thái thái chuyển một cái ghế đẩu tới, để dưới hiên nhà.

Loading...