Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-05-11 14:50:02
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đang yên đang lành động tay cái gì?
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc không hiểu ra sao.
Không để ý tới, đi múc nước rửa mặt.
Lúc này mới có thời gian nhìn về phía lão thái thái dưới tàng cây.
Đây là mẹ chồng của nguyên thân, bộ dạng mặt mũi hiền lành, hẳn là sẽ nói lý, nhưng có vẻ như chỉ cần đụng phải nguyên thân liền sẽ biến thành bà lão nóng nảy.
Cũng bởi vì hai người thủy hỏa bất dung, cãi nhau không ngừng, trong nhà cho tới bây giờ không có một ngày yên tĩnh nào, cha chồng và người chồng tú tài của nguyên thân kẹp ở giữa, giúp ai cũng không phải, thường xuyên khó xử.
Vạn bất đắc dĩ, sau khi cha chồng và người chồng tú tài của nguyên thân thương lượng cẩn thận, quyết định phân ra ở một mình.
Nhớ tới những trò khôi hài kia, trong lòng nàng có chút buồn cười.
Nguyên thân và lão thái thái này thật đúng là oan gia.
"Ngài tới nhà của ta là có chuyện gì sao?"
Hỏi chuyện này, Hứa lão thái nhớ tới mục đích này.
Trong lòng bốc lên một cỗ tức giận, bà ấy nổi giận đùng đùng chất vấn: "Ngươi đến cùng còn có lương tri hay không?! Lại muốn bán đi huyết mạch Hứa gia chúng ta, ta thật muốn móc tâm can của ngươi ra, nhìn cho rõ một chút, rốt cuộc là đen hay là đỏ! Ngươi làm sao có thể táng tận lương tâm như thế?!"
Tiền Mộc Mộc thần sắc nhàn nhạt.
"Trái tim con người đều là màu đỏ."
Đấm một quyền thật mạnh nhưng lại đánh vào trên bông.
Câu trả lời mềm mại khiến Hứa lão thái sửng sốt.
"Có phải ngươi ngủ một giấc, đầu óc bị choáng rồi không?"
Không thích hợp.
Đây thật sự là Hứa Tiền thị sao?
Sao lại bình tĩnh như vậy?
Nếu như bình thường bà ấy nói như vậy, Hứa Tiền thị đã sớm bùng nổ như lợn rừng phát điên, xông loạn khắp nơi.
Hôm nay, đây là thế nào?
Sáng sớm không ăn gì, Tiền Mộc Mộc đói đến hoảng.
Không có tâm tình tranh luận với người khác, duỗi cổ hô:
"Tiểu Thạch Đầu, tới nhóm lửa."
"Tới đây!"
Hứa Gia Thạch đang đọc sách bên cửa sổ, vội vàng buông sách xuống.
Chạy ra ôm một bó củi, đi vào phòng bếp ngồi xuống.
Rót nửa túi gạo vào trong chậu, sau khi rửa sạch sẽ đổ vào trong nồi, Tiền Mộc Mộc cầm rau quay đầu muốn đi rửa, chỉ thấy bà cụ vẫn còn ở đó.
Không chút suy nghĩ, đưa cái làn chứa đầy rau qua.
"Đến cũng đã đến rồi, ở lại ăn một bữa cơm đi."
Đầu óc không xoay chuyển được, Hứa lão thái theo bản năng nhận lấy, thành thật đi ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh rảnh thoát nước rửa rau.
Rửa được một nửa, bà ấy bỗng nhiên phản ứng lại!
Ném rau đi!
Chống đầu gối đứng lên!
Lao vào phòng bếp, vừa định mở miệng lý luận.
Tiền Mộc Mộc đang bận rộn lấy gà tối hôm qua ướp xong ra, ánh mắt cũng không cho bà ấy.
"Buổi trưa nóng nực, có chuyện gì ăn cơm xong rồi nói tiếp."
"Ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi?!"
Hứa lão thái cắn răng giậm chân, vẻ mặt không phục.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt hồn nhiên của Hứa Gia Thạch, lập tức mềm xuống.
Được rồi!
Vì tôn nhi, bà ấy nhẫn nhịn là được!
Gạo trong nồi nấu gần như xong, Tiền Mộc Mộc vớt ra hết.
Bỏ vào trong cái thùng, cơm trong thùng gỗ hấp ra càng mềm xốp.
Nước gạo tí tách chảy ra, nàng múc mấy bát.
Mặt mày cong cong, cười đưa cho Hứa Gia Thạch.
"Uống cái này lót dạ trước, cẩn thận phỏng tay."
"Vâng ~"
Hứa Gia Thạch nhu thuận lên tiếng, nhận lấy bằng hai tay.
Nhẹ nhàng thổi thổi, hút một ngụm nhỏ.
Nước cơm thơm ngát, lan tràn trong miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-14.html.]
Tưới đều ngũ tạng lục phủ, an ủi cơn đói.
Hắn l.i.ế.m liếm nước cơm bên miệng, cười rất ngọt.
"Nương, nước cơm uống thật là ngon~ "
Nhìn thấy nhóc con thích uống, nụ cười trên mặt Tiền Mộc Mộc càng tươi hơn, lại bưng bát đưa cho bà lão.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn Hứa thị, Hứa lão thái lau nước đọng trên người, cẩn thận nhận lấy bát canh, gương mặt có chút ửng đỏ.
"Cảm ơn."
Tiền Mộc Mộc cười khẽ.
Lão thái thái này thật thú vị.
Mấy bát khác, nàng bỏ vào khay, một mạch bưng vào nhà chính, đặt lên bàn, ném một câu: "Nước cơm, muốn uống thì uống." rồi đi vào phòng bếp.
Bên trong cái nồi, moi mấy muỗng mỡ ném vào trong nồi, dưới sự nóng lên của hỏa lực, dần dần tan ra nóng lên, Tiền Mộc Mộc đợi đúng thời cơ, đổ gà đã ướp vào trong.
Đây là bơ nàng tiêu năm mươi đồng mua ở hệ thống siêu thị, dùng để rán gà cực kỳ thơm!
Thịt gà trong nồi được chiên lên phát ra tiếng "xèo xèo", giống như nghệ sĩ dương cầm đang diễn tấu âm nhạc tuyệt vời, êm tai cực kỳ.
Thịt gà phải chiên chừng mười phút mới chín.
Tiền Mộc Mộc lại đổ bột mì vào bát, dùng nước pha loãng.
Khuấy thành bột nhão, bọc rau dại Tiểu Thạch Đầu đã đào được.
Uống xong bát canh, Hứa lão thái được sai vặt thái khoai tây sợi.
Thịt gà đã chiên chín, vớt lên đặt sang một bên cho ráo dầu, Tiền Mộc Mộc bỏ rau dại nhúng bột vào trong nồi, tiếng xì xì lại vang lên.
Tiểu Thạch Đầu tò mò đưa cổ nhìn quanh, Tiền Mộc Mộc vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Đừng nhìn, cẩn thận mỡ b.ắ.n lên mặt con!"
Tiểu Thạch Đầu nghe vậy liền rụt đầu về.
Sau khi chắc chăn rau dại đã chín, Tiền Mộc Mộc mới vớt lên.
Đổ hết bột mì vào trong khoai tây, đánh hai quả trứng gà, quấy đều lên.
Chia làm từng miếng lớn nhỏ, bỏ vào trong nồi chiên.
Trong viện.
Tay bưng bát canh, Hứa Gia Lăng uống mấy ngụm.
Nhìn đáy chén không, không biết đang suy nghĩ gì.
Môi khẽ mở, hỏi thăm chuyện tối hôm qua.
"Nữ nhân kia, tối hôm qua có làm hành động gì tổn thương Tiểu Tề không?"
Trải qua chuyện tối hôm qua Tiền Mộc Mộc nấu thuốc, cùng với nửa đêm lau người, Hứa Gia Phục cũng đang nghĩ lại hành vi của mình.
Hắn nghe vậy, chậm rãi lắc đầu.
"Ta có thể phát hiện Tiểu Tề bị sốt đều là từ trong miệng nàng biết được. Lúc ấy Tiểu Tề bỗng nhiên ngất đi, nàng trực tiếp từ ngoài cửa sổ bò vào, ta tưởng rằng nàng lại muốn làm hại Tiểu Tề, mới kích động hô to."
"Bây giờ suy nghĩ một chút, là ta trách lầm nàng."
Nói xong câu đó, hắn cúi đầu, trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.
Tay bưng chén hơi siết chặt, Hứa Gia Lăng không biết nên làm cảm tưởng thế nào.
Nữ nhân tổn thương bọn họ năm năm, bây giờ làm được những việc này.
Rốt cuộc là thật lòng thật ý, hay là phù dung sớm nở tối tàn.
Hắn cũng không rõ ràng lắm...
Bát canh uống xong đặt sang một bên, Hứa Gia Liên giơ rìu lên bổ củi, vốn là muốn làm việc để nội tâm mình bình tĩnh lại, cái gì cũng không cần nghĩ, thế nhưng bổ liên tiếp mấy cái, lại càng bổ tâm càng loạn.
Hắn là tôn kính nương, cũng là thật tâm muốn hiếu kính nương.
Trước kia hắn vì nương, chuyện gì cũng làm.
Lui rồi lại lui, nhân nhượng rồi lại nhân nhượng.
Nhưng hôm nay, hắn và các đệ đệ muội muội đã ở bên vách núi, lui về sau một bước nữa chính là vực sâu vạn trượng...
Nếu nương thật sự định bán bọn họ, đến lúc đó hắn sẽ như thế nào?
Là tiếp tục làm hiếu tử.
Hay là anh dũng chống cự cho các đệ đệ muội muội?
Hứa Tiểu Bảo ngồi xổm bên cạnh ổ chó, trong lòng cũng loạn không chịu nổi, nhất là khi chạm đến băng quấn quanh con chó, hốc mắt càng đỏ lên.
Các ca ca đều nói, nương sẽ bán bọn họ.
Nhưng tối hôm qua nương mới ôm nàng, còn lần đầu tiên mở miệng gọi nàng là Tiểu Bảo.
Chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là mơ sao?
Vậy giấc mộng này, không khỏi cũng quá tàn nhẫn...
Cô bé vừa mới nhận được chút yêu mến, liền phải bị đánh thức.
Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp.
Sau khi làm xong đồ ăn, vẫn là ăn ở trong sân.
Chính giữa bàn bày một con gà có cả đầu, rau dại chiên với hình thù kỳ quái, bánh khoai tây sợi vàng óng ánh. Ngoài ra còn có rau xanh xào tỏi, ớt xào thịt khô, một bát canh trứng gà lớn.