Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:43
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiền Mộc Mộc bỏ rau xong, bỏ vào trong nồi xào.
Hứa lão thái thái giúp một tay, nói chuyện phiếm với nàng.
Một hồi nói chuyện thu hoạch, một hồi lôi kéo nói tin đồn trong thôn.
Lý Nha Nhi ngồi trước lò bếp, yên tĩnh nhóm lửa.
Tiền Mộc Mộc và Hứa lão thái thái liếc mắt nhìn nhau.
Hứa lão thái thái ho khẽ một tiếng.
"Tiểu Lý thị."
Không kịp phòng ngừa mà bị gọi, Lý Nha Nhi sửng sốt một chút.
"Nãi nãi gọi cháu?"
Hứa lão thái thái cân nhắc lựa chọn từ ngữ.
Mang theo vào phần thăm dò: "Lão bà tử ta chính là muốn hỏi, lần này Đại Liên ra ngoài, cháu có muốn đi cùng không?"
Lý Nha Nhi hơi âm u buồn bã, "Tướng công ra ngoài là để kiếm tiền, tôn tức đi cùng cũng là gánh nặng. Tôn tức muốn ở lại trong nhà, chia sẻ một phần gánh nặng việc vặt trong nhà với mẹ chồng.”
Tiền Mộc Mộc lại liếc mắt nhìn Hứa lão thái thái.
Không nhịn được đồng loạt thở dài.
Rốt cuộc vẫn bị tổn thương đến…
Nhận được thái độ nghiêm túc của đối phương, Tiền Mộc Mộc và Hứa lão thái thái cũng không dám hỏi thêm nhiều, trong lòng tiểu nha đầu vốn dĩ đã rất khó chịu, hai người bọn họ còn không đến nỗi không không có nhãn lực như vậy, cứ nói mãi nỗi đau của người khác.
Cơm canh đều đã nấu xong, muỗi vằn tháng tám cắn người oai oái.
Cả nhà cũng không ngồi ăn trên bàn ăn, bưng bát ngồi rải rác khắp nơi.
Hứa lão thái thái ngồi trên bậc thềm cửa viện, vừa ăn cơm, vừa ngồi chéo nói chuyện đối diện với Trương thẩm tử, Tiền Mộc Mộc tựa vào khung cửa, thỉnh thoảng xen vào mấy câu.
Đợi ăn cơm xong, sắc trời đã giơ tay không thấy năm ngón.
Hứa lão thái thái ngồi một lát, lại đến nhà người khác chơi.
Tiền Mộc Mộc cũng không giữ người lại, lão thái thái còn giỏi giao tiếp hơn nàng nhiều.
Lý Nha Nhi cũng đến nhà Trương thẩm tử, nói chuyện với nhi tức phụ của Trương thẩm tử, đều là những người tầm tuổi, ở chung với nhau cũng khá hòa hợp.
Trước kia nhi tức phụ của Trương thẩm tử, có ý kiến rất lớn với nàng. Sau này ngày ngày tiếp xúc, khoảng cách vô hình cũng biến mất không thấy.
Trời đêm trong veo, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh.
Tiền Mộc Mộc kiểm tra người bị thương một chút, vết thương tạm thời không có hiện tượng viêm nhiễm, cũng không quan tâm nữa, gọi Hứa Tiểu Bảo đến trước mặt, từ từ dạy kiến thức trong sách y học.
Nha đầu Tiểu Bảo là đứa thông minh chịu khó, cộng thêm sư phụ dạy học là Hứa Gia Lăng cũng là đứa có bản lĩnh, trước mùa thu hoạch vụ thu còn không biết Tam tự kinh, bây giờ lại biết rất nhiều chữ.
Giọng nói trong trẻo, không kiêu ngạo không vội vàng.
Giống như gió mát của cuộc sống an nhàn, thong thả không tranh giành.
Cũng giống như dòng suối trong núi, chảy róc rách vào tim phổi.
Hứa Tiểu Bảo ngồi trên ghế đẩu nhỏ, biểu cảm nhỏ vô cùng nghiêm túc.
Tiền Mộc Mộc mím môi cười, thả chậm tốc độ nói cố gắng nói chi tiết hết mức.
Chớp mắt, đã lật qua mười trang.
Tiền Mộc Mộc dừng lại, Hứa Tiểu Bảo còn hơi chưa đủ vui.
Giọng nói non nớt mà mềm mại, dịu dàng giục: "Nương, lại giảng chút nữa đi~"
Vuốt đầu tiểu nha đầu, mi mày của Tiền Mộc Mộc cong cong.
"Hôm nay nghe nhiều như vậy là đủ rồi, nhiều quá ngược lại đầu óc của con sẽ căng lên cái gì cũng không nhớ được, buổi tối khi ngủ lại nhớ lại những lời nương từng nói trong đầu một lần, như vậy sẽ giúp con nhớ sâu hơn."
Hứa Tiểu Bảo ngoan ngoãn chớp chớp mắt.
"Tiểu Bảo hiểu rồi."
Hứa Gia Thạch lau tóc ướt, bước từ hậu viện tới.
"Tiểu muội, ta để dành cho muội nửa thùng nước, đủ để muội dùng không?"
Hứa Tiểu Bảo gật đầu.
Ngọt ngào nói: "Đủ rồi đủ rồi, hôm qua muội gội đầu rồi, hôm nay chỉ giội người một chút là được, cảm ơn nhị chuẩn bị nước giúp muội."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Gia Thạch véo má của Hứa Tiểu Bảo, cười xấu xa: "Không cần khách sáo, ai bảo tiểu muội nhà ta dễ thương như thế này!"
Hứa Tiểu Bảo "rít" một hơi, đập tay Hứa Gia Thạch ra, "Nhi ca, đau lắm đấy!"
Không vui mà than phiền một câu, cô bé lại nói với Tiền Mộc Mộc: "Nương, vậy con đi tắm trước!"
Tiền Mộc Mộc cười đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-137.html.]
Hứa Tiểu Bảo sải bước chân nhỏ, chạy vào trong phòng lấy y phục để thay.
Hứa Gia Thạch ngồi trên cái ghế đẩu còn dư lại hơi ấm, gọi to: "Nương."
Tiền Mộc Mộc đóng sách lại, nhướng mày.
"Ừ?"
Hứa Gia Thạch như muốn che giấu mà lau lau tóc, ngón trỏ chạm ngón tay trỏ, hơi mang dáng vẻ bảo sao nghe vậy.
"Nương trước đây không phải đã hỏi con, tương lai muốn làm gì sao."
Tiền Mộc Mộc gật đầu một cái.
"Cho nên?"
Câu hỏi này, nàng hỏi tất cả các hài tử trong nhà.
Mà mỗi một hài tử, đều không trả lời nàng ngay lập tức.
Hứa Gia Thạch đột nhiên sáp lại gần, mắt cong sáng tỏ như trăng ngọc trên trời, "Cho nên, con muốn hỏi một chút, có loại công việc nào từ sáng đến tối đều có thể được ăn món ngon không?"
Từ sáng đến tối đều có thể được ăn món ngon…
Cũng phù hợp với cái miệng tham ăn của Tiểu Thạch Đầu.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc cảm thấy hơi buồn cười.
Dẫn dắt từng bước:
"Tiểu Thạch Đầu, con có từng nghĩ tự mình làm đồ ăn ngon không?"
Hứa Gia Thạch nghiêng nghiêng đầu.
"Gì gọi là, tự mình làm đồ ăn ngon?"
Nó biết nấu cơm, cũng biết xào rau.
Nhưng món ăn nó nấu ra, đều không ngon bằng nương.
Thịt xào ra, không phải tanh chính là khô.
Rau cũng có mùi đất tanh.
Giọt nước từ sợi tóc đen trượt xuống, Tiền Mộc Mộc cầm lấy khăn lau đầu, bắt đầu nhẹ nhàng lau cho nó, giọng nói cũng dịu đi.
"Nấu ăn, chỉ cần nắm giữ được kỹ thuật rồi, mặc dù không đến nỗi cấp bậc đại trù, nhưng chắc chắn sẽ không quá khó ăn. Quan trọng nằm ở việc có để tâm vào hay không, nấu nướng sẽ không phụ lòng bất kỳ người chăm chỉ nào."
"Ý của nương là, Tiểu Thạch Đầu nếu như con thích ăn như vậy, có muốn cùng nương học kỹ thuật nấu ăn một đoạn thời gian trước, sau đó nương sẽ sắp xếp nơi tiếp theo cho con?"
Trù nghệ của nàng không thể so với cấp bậc quốc yến, nhưng so sánh một phen với đầu bếp ba sao, thì vẫn có thể. Dù sao thì tốt xấu gì nàng cũng từng được đầu bếp chuyên nghiệp bồi dưỡng tỉ mỉ.
Dạy Tiểu Thạch Đầu nấu nướng sơ cấp, hoàn toàn không có vấn đề.
Học nấu ăn cùng nương?
Có vẻ rất thú vị!
Hứa Gia Thạch không nói hai lời, lập tức gật đầu đồng ý.
Thấy thằng bé đồng ý, Tiền Mộc Mộc cong môi mỉm cười.
Lau tóc của thằng bé, lau đến nửa khô.
Hứa Hạnh Phúc cuộn tròn nằm cạnh chân ghế, lười biếng l.i.ế.m mép.
Không khí, cũng coi như là năm tháng tĩnh hảo.
Ngoài cửa viện vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Gia Thạch tưởng đại ca nhà mình trở về, vội vàng chạy qua, vui vẻ mở cửa ra, kết quả đập vào mắt là một nam nhân béo.
Hứa Gia Thạch hoảng sợ lùi về sau hai bước, rụt rè gọi: "Cữu cữu..."
Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc lạnh lùng.
Kéo Hứa Gia Thạch ra sau lưng, vẻ mặt lạnh lẽo.
"Các ngươi đến làm cái gì?"
Tiền lão thái thái cười khùng ra tiếng, vẻ mặt tràn đầy bi thương, giống như bị phản bội sâu sắc.
"Tiền Mộc Mộc, ta mang thai mười tháng sinh ra ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi mặc, còn tìm cho ngươi một nhà phu quân tốt, ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi đúng là kẻ bạc tình bạc nghĩa, ngươi bán căn nhà đi, ngươi thế mà bán căn nhà đi!"
Tiếng gào thét sắc nhọn, vang vọng trong viện.
Tiền đại nhi tức nghiến răng, hận không thể xé nát khuôn mặt ung dung bình thản của Tiền Mộc Mộc, căm hận nói: "Tiền Mộc Mộc, ngươi rốt cuộc có biết căn nhà đó quan trọng với chúng ta như thế nào không?! Ngươi bán đi, đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường làm quan của nhi ta, ngươi cẩn thận gặp phải ông trời nhả sét đánh chết!"
Tiền Mộc Mộc cười khẩy.
Ánh mắt đầy khinh thường.
"Thật buồn cười. Trạch tử của chính ta, ta muốn xử lý thế nào là chuyện của con, không có bất cứ liên quan gì đến các ngươi."