Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-05-15 23:00:37
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền Mộc Mộc còn tưởng rằng người này muốn đột kích.

Không nói hai lời, một chân đá qua!

Người kia bị đá ngã ngửa ra sau!

Vân Mộng Hạ Vũ

Vang lên một tiếng rên đau đớn.

Người kia phun ra một ngụm máu.

Hấp hối nói:

"Ta có bạc, cứu ta..."

Lời vừa dứt, người đã ngất lịm.

"Ây..."

Tiền Mộc Mộc có hơi xấu hổ.

Do dự rồi ngồi xổm xuống.

Dùng ngón tay chọc chọc người.

Lại không thấy người có bất kỳ phản ứng nào.

Tay vừa định sờ lên cổ, xem người còn sống hay chết, sau lưng lại truyền đến một trận hàn khí thấu xương, giống như rơi vào hầm băng.

Tiền Mộc Mộc tập trung thần trí.

"Đứng dậy."

Giống như mệnh lệnh, giọng điệu lạnh như băng.

Tiền Mộc Mộc từ từ đứng dậy, không dám hành động lỗ mãng.

Tiếng nói lạnh lùng phía sau, lại vang lên.

"Cút."

Tiền Mộc Mộc biết co biết duỗi, không phản kháng gì, thành thật ngoan ngoãn đi xuống núi, nhưng lại mới đi được vài bước đã bị gọi lại.

"Ngươi biết y thuật?"

Tiền Mộc Mộc cũng không quay đầu lại.

Hoàn toàn không có chút hứng thú cứu người.

Mở miệng nói dối:

"Không biết."

Trong không khí vang lên tiếng hừ lạnh, một thanh kiếm chỉ về gùi sau lưng nàng.

"Vậy trong gùi của ngươi đựng thứ gì?"

Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc bình thản.

"Cho heo ăn."

"Đừng múa mép khua môi với ta, trị khỏi cho hắn."

Tiền Mộc Mộc đột nhiên quay đầu lại.

Nhìn nam tử đứng chỗ cao, mặc một bộ y phục đen tuyền có sức lực, cầm một thanh kiếm lạnh như sương, nửa bên mặt bị m.á.u thấm ướt, cả người nhếch nhác thảm hại, nhiều chỗ bị thương, không khá hơn người nằm bất tỉnh dưới đất là mấy.

Nàng khoanh tay trước ngực, ung dung bình tĩnh.

"Đây là thái độ cầu người của ngươi sao?"

Nam tử cầm kiếm, mặt lộ vẻ hung dữ.

"Ngươi có tin ta sẽ g.i.ế.c ngươi không!"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Ta đang ở chỗ này, ngươi muốn động tay, xin mời."

Lúc nãy bất chợt bị kiếm uy hiếp, nàng có hoảng hốt một chút.

Nhưng người này nhìn vào miệng thì rất hung dữ, thực tế nàng cũng không cảm thấy được bao nhiêu địch ý thâm sâu.

Nam nhân cắn răng, hơi chút suy xét.

Sắc mặt cuối cùng cũng dịu lại.

Cúi đầu, khom lưng uốn gối.

"Còn mong vị cô nương này ra tay cứu giúp, sau này nhất định sẽ hậu tạ."

Một vừa hai phải, người ta đã thể hiện thái độ, Tiền Mộc Mộc cũng không còn làm tới nữa, bước lên kiểm tra vết thương cho người kia.

Trên người có nhiều vết thương do kiếm gây ra, eo bụng có một vết cắt rất sâu, ở xương bả vai có một vết thương do tên b.ắ.n vào, cắm vào trong thịt không biết nông sâu, xung quanh da thịt dần dần chuyển sang màu đen, có dấu hiệu trúng độc.

Người này, đúng là mạng lớn.

Tiền Mộc Mộc quay đầu, nhìn người bên cạnh.

"Hắn trúng độc."

Sắc mặt của người cầm kiếm tràn đầy nghiêm trọng.

"Xin ngươi cố gắng hết sức, thuốc giải độc ta sẽ nghĩ cách."

Hắn lại từ trong vạt áo, móc ra ba tờ ngân phiếu.

"Đây là thù lao, mong ngươi nhất định phải chữa khỏi chủ tử của ta."

Tiền Mộc Mộc nhận lấy nhìn một cái, đều là ngân phiếu một trăm lượng.

Ra tay còn rất hào phóng.

Người cầm kiếm nói xong, định rời đi.

Tiền Mộc Mộc lên tiếng gọi người lại.

Băng bó cho người đó.

"Chủ tử của ngươi còn trông chờ ngươi mang thuốc giải độc về."

Người cầm kiếm mím môi.

Cũng không biết đang suy nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-135.html.]

Sau một lúc lâu mới nói ra một câu:

"Lúc nãy đã có nhiều mạo phạm."

Xem ra vẫn là người tốt…

Tiền Mộc Mộc nghĩ như vậy, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười.

"Ngươi tìm được thuốc giải độc rồi, xuống dưới núi đến Hứa gia cuối thôn tìm ta, nhà có cây lê trong viện. Khi đến thì động tĩnh nhỏ một chút, đừng để người ngoài phát hiện, ta là quả phụ, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt cho danh tiếng của ta."

Người cầm kiếm hơi gật đầu.

"Được, ta nhớ rồi."

Hắn đi chuyến này, ít nhất cũng mất mười ngày nửa tháng.

Người này nhìn vào là người tốt bụng, hắn cũng đã đưa tiền để thu xếp, chắc hẳn sẽ để tâm đến chủ tử.

Vết thương đều đã được băng bó xong, người cầm kiếm liền biến mất trong rừng.

Tiền Mộc Mộc cũng hơi băng bó một chút cho người nằm trên đất, rồi nửa dìu nửa kéo người xuống núi.

Không thể không nói, người này còn rất nặng, giống như cục sắt vậy.

Từ núi sau gần phía cuối làng, xuống núi đi đường mòn.

Đến thẳng cửa nhà mình.

Đẩy cửa viện ra.

Nương nhà mình dìu một người nửa sống nửa c.h.ế.t về nhà, mấy hài tử đều sửng sốt.

Hứa Gia Liên vội vàng tiếp lấy người đó qua, đặt lên chiếc ghế dài ghép lại ở trong gian chính, có hơi nghi hoặc nói: "Nương, người này là ai?"

Mấy hài tử, đều mang cùng một biểu cảm.

Tiền Mộc Mộc vào trong phòng, lấy hộp vuông ra.

"Đi ra ngoài hết, làm việc của mỗi đứa đi."

"Đại Liên, lúc con nấu cơm, tiện thể để thêm một nồi đun nước, đun nhiều một chút."

Lời dặn dò của Tiền Mộc Mộc, không ai dám phản bác.

Sôi nổi đi ra khỏi gian chính, đưa ôm củi thì đi ôm củi.

Đứa nhóm lửa thì đi nhóm lửa, đứa nấu cơm thì đi nấu cơm.

Tiền Mộc Mộc đóng cửa gian chính lại, cởi sạch y phục của nam nhân đi, nàng muốn khâu vết thương cho người này, không thích hợp để mấy hài tử trong nhà nhìn thấy, tránh để lại bóng ma tâm lý.

Vết thương nặng nhất của nam nhân, là ở phần eo bụng.

Chỉ cách một chút xíu, là có thể thấy ruột.

Vết thương do tên b.ắ.n vào xương bả vai, chỉ cắm vào một tấc.

Tình hình vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ có độc.

Độc gì, nàng không thể giải.

Vẫn là giao cho người cầm kiếm đi.

Nhận tiền làm chuyện nên làm, Tiền Mộc Mộc khâu xong vết thương phần eo bụng, cùng với vài vết thương khá nghiêm trọng xong, tiếp đó dùng vải xô vô trùng băng bó lại.

Làm xong việc này, Tiền Mộc Mộc mở cửa gian chính ra.

Hứa Gia Lăng đang chẻ củi ở sân, liếc qua bên này một cái, rồi lại tiếp tục làm việc trên tay.

Mấy hài tử trong nhà này, đều không thể ngồi yên.

Hai ngày này vết thương ở chân đã khá hơn nhiều, Hứa Gia Lăng lại bắt đầu làm việc.

Tiền Mộc Mộc vào bếp lấy một chậu nước, nóng lạnh trộn lẫn.

Bưng tới gian chính, trước tiên lau người cho người kia.

Ba tờ ngân phiếu một trăm lượng cơ mà.

Phải phục vụ thật tốt.

Hứa Gia Thạch bước vào, đứng ở bên cạnh nhìn.

Nghiêng đầu, cắn ngón tay có hơi nghi hoặc.

"Nương, nương không cảm thấy người này hơi giống cha sao?"

Động tác Tiền Mộc Mộc trên tay dừng lại.

"Cái gì cơ?"

Hứa Gia Thạch ngây thơ gãi gãi đầu, mắt đen như hắc diệu thạch chớp chớp, có hơi không chắc chắn nói: "Cũng có thể là con nhìn nhầm, dù sao cha cũng đã mất nhiều năm như vậy rồi."

Nói xong, Hứa Gia Thạch bước ra ngoài.

Miệng vẫn không nhìn được mà lẩm bẩm: "Nhưng con cảm thấy, thật sự có hơi giống cha..."

Hứa Gia Lăng đang chẻ củi trong viện, dừng lại một lát.

Ném rìu xuống, bước vào.

Tiền Mộc Mộc kẹp cằm nam nhân, cẩn thận nhìn kỹ.

Ngũ quan lập thể, mày kiếm mũi cao.

Cánh môi lộ màu thâm đen trúng độc.

Tiền Mộc Mộc lại hút một ngụm khí lạnh.

Trượng phu của nguyên chủ, dáng vẻ trưởng thành thuộc kiểu này sao?

Hứa Văn Thư ở trong ký ức của nguyên chủ, luôn giống như có một tầng sương mù không thể tan biến che khuất, khiến nàng căn bản không thể nhìn rõ dung mạo thật sự, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái.

Nàng cũng không tò mò trượng phu của nguyên chủ trông như thế nào, nhưng nếu như người thật sự trở về…

Vậy thì có hơi khó xử một chút.

Nếu như lúc ban đầu, Hứa Văn Thư trở về.

Nàng không nói hai lời, chắc chắn trực tiếp quăng gánh.

Nhưng bây giờ, tình cảm giữa nàng và mấy hài tử trong nhà càng ngày càng sâu đậm, muốn để nàng tiêu sái buông tay rời đi, ít nhiều gì cũng có chút không nỡ.

Dù sao thì, nàng cũng là người.

Tất nhiên cũng sẽ có tình cảm.

Loading...