Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-05-15 22:59:19
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa lão thái thái cau chặt mày.
"Chuyện Hứa Tri Lễ muốn đến huyện Phúc An, ta cũng biết. Chỉ là phu thê hai đứa Đại Liên mới thành hôn được mấy ngày, này đã phải đi xa nhà, sợ là không thoả đáng lắm."
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
"Con cũng nghĩ vậy, ban đầu muốn để Đại Liên dẫn Nha Nhi đi cùng. Nhưng phản ứng của Đại Liên rất lớn, còn nói những lời khó nghe, làm tổn thương tấm lòng của Nha Nhi, nàng ấy cũng bỏ ý định đi cùng."
Hứa lão thái thái vừa nghe vậy, mày càng cau chặt hơn.
"Hài tử Đại Liên này làm sao vậy? Tại sao thái độ với Lý thị lại tệ như vậy? Trước đó hiểu lầm không phải đều đã giải thích rõ rồi sao, nó còn có cái gì không hài lòng?"
Nói đến chuyện này, Tiền Mộc Mộc cũng không khỏi thở dài.
"Chuyện hiểu lầm này vốn đã giải quyết xong, nhưng Tứ thẩm thẩm của hài nhi nó lại nói lung tung một đống trước mặt Đại Liên, còn nói nữ hài nhi vào lúc viên phòng không chảy vệt đỏ là không còn trinh trắng... Vấn đề là sáng hôm sau trên giường quả thật không thấy máu, từ đó chuyện này trở thành bóng đen trong lòng Gia Liên."
"Con cũng đã cố gắng giải thích, bề ngoài Đại Liên tin, nhưng tính tình của nó, mẹ chồng cũng biết, ngoan cố, cố chấp. Cho dù con nói nhiều đến mấy, nó cũng chỉ giả ngoan ngoãn ở mặt ngoài, trong lòng lại là thế nào cũng không thể tin tưởng."
Hứa Tú Dương ngồi bên canh, vẫn luôn không nói chuyện mở miệng nói: "Nếu không, để tôi đi khuyên bảo một chút?"
"Hai người các ngươi, một người làm nãi nãi, một người làm nương, đều là nữ tử, có một số lời cuối cùng vẫn không thể nói trước mặt, vẫn là để người cùng là nam nhân nói sẽ tiện hơn."
Hứa lão thái thái cau mày.
Dường như đang suy nghĩ gì đó.
Qua một lát, mới nói:
"Gọi cả lão đầu nhà ta cùng đi. Hai người các ngươi, một người diễn vai phản diện, một người diễn vai người tốt, phối hợp với nhau làm ít mà công to."
Hứa Tú Dương hơi gật đầu.
"Được!"
Ba người quyết định xong, Tiền Mộc Mộc cũng không ở lại lâu.
Đứng dậy nói một câu, định rời đi.
Lại bị gọi lại.
Hứa lão thái thái bước vào phòng bếp, bên trong vang lên tiếng vài tiếng loảng xoảng leng keng, cũng không biết đang bận cái gì, Tiền Mộc Mộc định bước vào xem.
Kết quả, lão thái thái bước ra.
Trong tay còn cầm một cái giỏ lớn.
"Trong này là chút tấm lòng của ta, con cầm về đi."
Tiền Mộc Mộc lắc đầu từ chối.
"Chúng ta đều là người một nhà, thật sự không cần những lễ nghi hư ảo này. Người làm như vậy, ngược lại sẽ trở nên xa cách."
Hứa lão thái thái xụ mặt.
Trên mặt lộ ra vẻ không tán thành.
"Đây gọi là xa cách cái gì, con giúp lão bà tử ta, trong lòng ta vui mừng, cam tâm tình nguyện cho chút đồ tốt để con cầm về nấu bữa ăn ngon. Mau cầm lấy, đừng để ta tức giận!"
Thật sự không thể cãi thắng lão thái thái, Tiền Mộc Mộc đành phải nhận lấy tấm lòng tốt này.
Thấy người nhận lấy, Hứa lão thái thái mới lại tươi cười.
Lại nói lời cáo từ với hai vị lão nhân, Tiền Mộc Mộc xách giỏ bước ra khỏi nhà cũ Hứa gia, thuận theo con dốc đi xuống dưới.
Đi qua bờ ruộng, sau lưng đột nhiên bị thứ gì đó ném vào.
Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn xuống đất, là một hòn đá nhỏ.
Đưa mắt, quét bốn phía.
Lại không thấy người.
Cau mày lại.
Nhấc chân tiếp tục đi.
Một hòn đá sắc nhọn, ném vào sau đầu!
Tiền Mộc Mộc dừng lại, cũng không quay đầu lại.
Chỉ đứng thẳng ở đó.
Người sau đống rơm.
Không nhịn được tính tình.
Mấy hòn đá cùng bay tới!
Trong nháy mắt, Tiền Mộc Mộc đột nhiên quay đầu lại!
Cuối cùng cũng nhìn thấy người đang trốn không xuất hiện.
Nhìn gương mặt non nớt đó, Tiền Mộc Mộc hơi sửng sốt, mở miệng mắng: "Hứa Đoạn, não ngươi bị lừa đá sao?!"
Nàng tốt bụng cứu Hứa Lạc, không nói cảm ơn thì thôi đi.
Còn mai phục nửa đường, ném đá nàng.
Đây là gia đình thần kinh gì vậy?
Quay đầu không kịp đề phòng, Hứa Đoạn còn chưa kịp rụt đầu về, sau khi bị phát hiện trong nháy mắt có hơi hổ thẹn, ngay sau đó lại nghiến răng, khuôn mặt đầy vẻ tức giận.
"Ai bảo ngươi cứu kẻ quỷ bệnh đó, đây là trừng phạt đối với ngươi! Nếu lần sau ngươi còn dám cứu, ta sẽ đổ phân vào trong viện nhà ngươi! Nếu ngươi không tin, chúng ta cứ chờ xem!"
Ném xuống lời đe dọa, người quay đầu chạy mất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-134.html.]
Tiền Mộc Mộc nhìn bóng lưng đó, có hơi cạn lời nghẹn họng.
Tiểu tử này, đừng để nàng bắt được.
Không thì, nàng nhất định sẽ lột một tầng da của nó!
…
Hứa gia cuối thôn.
Tiền Mộc Mộc đẩy cửa viện, để hộp vuông trở lại trong phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đứng trên bậc thềm, nhìn quanh viện.
Mấy hài tử, đều không ở nhà.
Nhìn mặt trời cao treo, bây giờ còn sớm.
Một mình ở nhà cũng buồn chán, Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút.
Quyết định lại đi sau núi thử vận may, nói không chừng lần này để nàng tìm được nguồn nước cũng chưa biết chừng.
Đi vào phòng bếp lấy gùi, cuốc nhỏ và loan đao.
Đi thẳng đến sau núi!
Sau núi cách thôn rất xa, phần lớn thời gian người trong thôn đều không đi đến.
Tiền Mộc Mộc kéo những cành cây bị gai leo quấn lấy, c.h.é.m một nhát rồi kéo sang một bên, lại dùng loan đao làm ký hiệu lên thân cây, để tránh bị lạc đường trong núi.
Đi một đoạn đường, gần đến nửa lưng núi.
Cả đường trèo lên, cực kỳ tốn công.
Tiền Mộc Mộc tìm một tảng đá, nghỉ một lát.
Ánh mắt vô định nhìn xung quanh, tìm kiếm bảo bối có thể bán được, trong nháy mắt liếc nhìn, vẻ cây quế rành lọt vào mi mắt.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc vui mừng.
Chống đầu gối đứng dậy, bước nhanh lại gần.
Bán vỏ cây quế rành cho siêu thị trực tuyến.
Lại được mười đồng tiền, thu nhập ổn thoả.
Nàng mấy ngày nay, mỗi lần lên núi.
Hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ bán một ít thực vật.
Có dược liệu, cũng có quả dại.
Tích tiểu thành đại, mặc dù không thể giàu sang phú quý.
Nhưng cộng thêm số tiền nàng lấy vơ vét từ chỗ Tiền lão thái thái, toàn bộ tiền trong tay nàng đủ để chống đỡ cả nhà sống ít nhất một năm, còn là là kiểu chi tiêu hào phóng phung phí.
Tất nhiên, là ở trấn Hoa Khai này.
Nếu đến huyện thành lớn, chắc chắn là không đủ nhìn.
Có được khoản thu nhập này, Tiền Mộc Mộc hứng thú bừng bừng.
Cắm đầu bắt đầu tìm kiếm khắp núi.
Một là tìm nguồn nước, hai là kiếm tiền.
Quanh quẩn trên núi cả nửa ngày, vẫn không tìm thấy dấu vết nguồn nước.
Tiền Mộc Mộc đứng thẳng hoạt động thắt lưng ê ẩm, nhìn trái ngó phải bốn phía xung quanh, lúc này nàng mới phát hiện, bất tri bất giác đã đến một ngọn núi khác.
Ngọn núi ở đây, đều là nối liền thành dãy.
Vòng vo quanh quẩn, đến chỗ này cũng là chuyện bình thường.
Nhìn xuyên qua bóng cây trùng điệp, nhìn trời.
Mặt trời đã dần lặn về phía tây.
Đã đến lúc xuống núi.
Tiền Mộc Mộc đeo gùi, men theo ký hiệu đã đánh dấu khi đến mà đi xuống.
Bên cạnh bụi cây, vang lên tiếng sột soạt.
Thân hình của Tiền Mộc Mộc dừng lại.
Vô thức liếc nhìn một cái.
Chỉ thấy trên cây to cách đó không xa, treo một bộ da rắn hoàn chỉnh, không tính phần bị lá cây che khuất, chỉ nhìn độ dài thõng xuống, cũng đủ bốn năm mét, đang bay phấp phới trong gió, nhìn vào không hiểu sao làm người ta cảm thấy hơi rùng rợn từng lỗ chân lông.
Với độ dài này, e là mãng xà.
Tiền Mộc Mộc rùng mình một cái.
Lập tức muốn đi!
Lại bị một bàn tay đầy m.á.u nắm lấy mắt cá chân!
Không kịp đề phòng mà bị nắm, Tiền Mộc Mộc sợ hãi thét lên liên tục!
Chân không ngừng đá, muốn đá bàn tay đó ra!
Bàn tay kia, lại nắm chặt đến dị thường.
Giống như nắm được cọng rơm cứu mạng duy nhất, sống c.h.ế.t không muốn buông tay.
Người kia bò ra từ bụi cỏ, toàn thân đầy máu, tay đút vào vạt áo như đang mò thứ gì đó.