Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-05-15 22:59:17
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa mi mày của Hứa lão thái thái lộ ra một tia u sầu, nhưng cũng không nói nhiều, đi cùng Tiền Mộc Mộc bước vào trong.

Nhìn thoáng qua bóng dáng chỗ phòng bếp, Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, nhấc chân bước vào trong phòng.

Khi Lưu Tiểu Hoa nghe nói Tiền Mộc Mộc muốn chữa bệnh cho nhi tử nàng ta, gào thét điên cuồng không cho nàng lại gần.

Tiền Mộc Mộc khoanh tay trước ngực.

"Ngoài ta ra, chẳng lẽ ngươi còn lựa chọn khác sao?"

"Hay là nói, ngươi muốn cứ như vậy mà trơ mắt nhìn nhi tử ngươi c.h.ế.t đi, đến vùng vẫy cuối cùng cũng không làm?"

Hai câu hỏi này, trực tiếp đ.â.m thằng vào chỗ sâu trong linh hồn.

Lưu Tiểu Hoa bỗng dừng không ồn ào nữa.

Lặng lẽ bước sang một bên, yên yên lặng lặng.

Trong phòng lan tỏa ra một mùi khó chịu, Tiền Mộc Mộc mở tất cả cửa sổ ra, không khí đình trệ mới bắt đầu lưu động.

Gương mặt của Hứa Lạc khô héo, hốc mắt sâu hoắm, hai con ngươi trông như mắt cá bị phơi khô, nhìn thẳng lên trần nhà, quanh người toát ra mùi hủ bại của người sắp chết, khó ngửi đến mức hăng mũi.

Chuyển cái ghế đẩu qua ngồi xuống, Tiền Mộc Mộc đặt tay lên cổ tay mảnh khảnh kia, tập trung thần trí bắt mạch.

Qua một lúc lâu, Tiền Mộc Mộc mới thu tay lại.

Lời không kịp lúc, tình hình của Hứa Lạc thật sự rất tệ.

Trong mắt Lưu Tiểu Hoa tràn đầy lo lắng.

"Thế nào? Có thể chữa được không?"

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn Lưu Tiểu Hoa một cái, không nói nhiều.

Cách cứu chữa đã thành hình, ở trong đầu.

Bây giờ chỉ đợi Toàn Bách Xuyên mang kim châm đến, nàng có thể châm cứu.

Một nén hương trôi qua.

Chỗ cửa phòng, một bóng người vội vã chạy vào.

Má Toàn Bách Xuyên đỏ bừng, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống, một tay chống đầu gối, run rẩy lẩy bẩy đưa hộp vuông ra.

Nói một câu "Vất vả rồi", Tiền Mộc Mộc cầm hộp vuông.

Mở nó ra, đặt thẳng trên bàn.

Lại quay đầu về phía Lưu Tiểu Hoa muốn lấy nửa bát rượu cao lương, khử trùng ngân châm, từ từ cắm vào trong da thịt.

Một cây ngân châm cắm vào.

Sắc mặt tê liệt cứng đờ của Hứa Lạc, hơi động một chút.

Qua một khắc, rút ngân châm ra.

Lại tiến hành châm lần thứ hai.

Lặp đi lặp lại như vậy.

Cho đến lần thứ ba, da mắt Hứa Lạc run lên một chút.

Giống như hồi hồn, dần dần có tri giác.

Con ngươi cũng chuyển động một chút.

Thấy người dần dần có phản ứng, Tiền Mộc Mộc ngay lập tức thay đổi vị trí cắm châm của huyệt đạo, lại liên tiếp cắm thêm hai lần, tình trạng của Hứa Lạc có chuyển biến tốt, giọng cổ họng như chiêng rách, khàn khàn mà khó nghe.

"Nước, muốn uống nước..."

Lưu Tiểu Hoa chậm nửa nhịp mới phản ứng lại!

Quay đầu chạy ra ngoài!

Bưng một bát nước nguội đến, giọng run run nói: "Nhi tử, nhi tử của nương, đến, nương, nương đút nước cho con uống..."

Tập trung tinh lực để châm cứu rất tiêu hao tâm trí, sắc mặt của Tiền Mộc Mộc có chút hư nhược, nhẹ nhàng đẩy bát đi, giọng điềm đạm nói: "Dùng thìa làm ẩm môi cho nó một chút là được, vừa mới châm cứu xong không thể uống nước."

Trong lòng Lưu Tiểu Hoa vốn đã có oán trách với Tiền Mộc Mộc, càng có thái độ không phục không tin tưởng đối với lời nói của nàng, thấy người không cho nhi tử bảo bối của nàng ta uống nước, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.

"Ngươi dựa vào cái gì mà ngăn ta?!"

Tiền Mộc Mộc tự mình thu dọn ngân châm, cong môi như đã đoán được từ trước, "Ngươi muốn cho uống thì cho uống đi, dù sao người khó chịu cũng không phải là ta."

Nàng cũng đã tiếp xúc vài lần với người nhà này, mỗi lần đều để lại ấn tượng không nhỏ cho nàng. Đây cũng là lý do tại sao Hứa tam thúc đã ba lần bảy lượt nhắc đến trước mặt nàng, mà nàng vẫn luôn không muốn đến cứu Hứa Lạc, người nhà này căn bản không phải là người biết cảm ơn.

Lần này nếu không phải Hứa tam thúc và Hứa lão thái thái mở lời, nàng tuyệt đối sẽ không quan tâm cục diện rắm rối này.

Lưu Tiểu Hoa có hơi do dự.

Nhìn gương mặt nhi tử có chút sinh khí, lại nghĩ đến bộ dạng quanh quẩn đầy tử khí vừa rồi... Nàng ta cắn răng, quay người ra ngoài lấy một cái thìa, cực kỳ cẩn thận làm ẩm môi của Hứa Lạc.

Cho dù trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, nhưng mắt nàng ta không mù, trong lòng cũng hiểu, nhi tử nàng ta vừa rồi quả thật sắp chết, bây giờ có thể sống lại, toàn bộ đều là công lao của Tiền Mộc Mộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-133.html.]

Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta càng tức giận.

Vậy chẳng phải đồng nghĩa với, hồ ly tinh Tiền Mộc Mộc kia trở thành đại ân nhân của nhà bọn họ sao?!!

Thật sự, nghĩ đến thôi đã tức giận!

Tiền Mộc Mộc không có thuật đọc tâm, tất nhiên không thể biết Lưu Tiểu Hoa đang nghĩ gì, nhưng nàng cũng không có tâm tư đi đoán, cầm hộp vuông đựng ngân châm đi ra ngoài viện.

Nâng cằm hướng về phía Hứa Tú Dương.

"Lão đầu, người đã cứu về."

Sức khỏe của Hứa Tú Dương không tốt, lần này không vào trong phòng, mà là đứng ngoài viện chờ đợi, nghe Tiền Mộc Mộc nói vậy, gương mặt già nua kia lộ ra ý cười, ông ấy vuốt vuốt râu dê, cực kỳ tự hào, giống như đang nhìn đồ đệ đắc ý nhà mình.

"Ánh mắt của ta không sai, ngươi quả nhiên là người có bản lĩnh."

Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.

"Ít nói mấy lời này đi."

"Hứa Lạc vốn dĩ đã là đèn khô cạn dầu, cơ thể tổn thương quá trầm trọng. Cho dù lần này cứu về được, Hứa Lạc cũng không thể sống được bao lâu."

Hứa Tú Dương gật đầu.

"Chuyện này, ta cũng biết."

"Ta vẫn là câu nói cũ, làm hết sức mình."

Hứa lão thái thái vịn vào khung cửa đi ra, bước tới bên cạnh Tiền Mộc Mộc, hốc mắt hơi ướt, dịu dàng nói: "Đi đến chỗ ta ngồi một lúc đi?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Được."

Mấy người Tiền Mộc Mộc, ra khỏi cửa viện của Hứa Văn Lợi.

Hứa Đoạn đứng trước cửa phòng bếp miệng ngậm một cọng rơm, mặt đầy nghi hoặc, bước đến bên cạnh cửa phòng, thò đầu nhìn vào trong.

Vốn dĩ trong lòng không tin, nhưng khi nhìn thấy Hứa Lạc đang thở yếu ớt, sắc mặt cũng hồng hào hơn một chút, nó sửng sốt trợn to mắt.

Người sắp chết, thật sự được tiện phụ đó cứu sống trở về sao…

Người được cứu sống đồng nghĩa với việc, nương vẫn sẽ tiếp tục tốt với tên quỷ bệnh kia, vậy rốt cuộc nó tính là cái gì?

Nó tuyệt đối không cho phép!

Nhà cũ Hứa gia, dưới mái hiên.

Hứa lão thái thái kéo tay của Tiền Mộc Mộc, vỗ rồi lại vỗ, trong mắt bà ấy có ánh nước chảy chuyển, dường như có ngàn vạn lời cảm ơn muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu mở miệng từ đâu mới tốt.

Tiền Mộc Mộc gãi gãi đầu.

"Mẹ chồng, người đừng như vậy, làm con cảm thấy rất không thoải mái."

Hứa lão thái thái biến nước mắt thành nụ cười.

Hít hít mũi, bình tĩnh lại cảm xúc.

"Đáng tiếc trong bụng lão bà tử ta không có nửa phần mực nước, nói ngươi làm chuyện tốt, ta cũng không biết nói gì để cảm ơn ngươi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc cười vẫy vẫy tay.

"Chẳng qua là chuyện nhỏ, thật sự không cần."

Lời này rơi vào mắt Hứa lão thái thái và Hứa Tú Dương, lại trở thành nàng khiêm tốn, không thích phô trương, hơn nữa thận trọng biết lo việc nhà.

Hứa lão thái thái thở dài một tiếng.

Ngàn vạn cảm khái nói: "Đại nhi tức phụ, ngươi đúng thật là càng lúc càng giống đại nhi tử của ta. Nó cũng là người tính tình trầm ổn, làm chuyện tốt không thích phô trương."

Tiền Mộc Mộc kiềm chế lại xung động muốn trợn mắt.

Miệng lại nhanh hơn não một bước:

"Vậy còn đúng là vận xúi quẩy."

Hứa lão thái thái sửng sốt.

"Hả?"

Tiền Mộc Mộc giật thót tim!

Vội vàng sửa miệng: "Vậy còn đúng là vận may của con."

Hứa lão thái thái tưởng rằng mình nghe nhầm, trên mặt lộ ra nụ cười, "Ta tuổi lớn tai nghễnh ngãng, con nói chuyện lớn tiếng một chút."

Tiền Mộc Mộc cười gượng.

Không biết tiếp lời như thế nào.

Hứa lão thái thái cũng không để ý, tiếp tục hỏi về chuyện Hứa Gia Phục đi học đường, Tiền Mộc Mộc trả lời từng câu một, còn kể luôn chuyện Hứa Gia Liên mấy ngày nữa sẽ đi cùng Hứa Tri lễ đến huyện Phúc An.

Loading...