Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-05-15 22:59:14
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Nha Nhi cuống quýt gật đầu.
Sau khi đến huyện Phúc An, phu thê hai người nàng ấy sẽ có rất nhiều thời gian ở riêng, đến lúc đó nàng ấy cũng có thể lấy lòng tướng công cho tốt.
Trong lòng tướng công đang nghĩ cái gì, ngày ngày ngủ chung gối, sao nàng ấy lại không biết chứ?
Chỉ là, ngoại trừ chăm chỉ làm việc, lấy lòng tướng công ra, nàng ấy cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Bây giờ có thể cùng đi xa như vậy, đây là một cơ hội, một cơ hội thay đổi cái nhìn của tướng công về nàng ấy, nàng ấy nhất định phải gắt gao nắm lấy!
Nhìn thấy nụ cười vui mừng không thể che dấu được của Lý Nha Nhi, Hứa Gia Liên cau mày.
"Nương, con đi làm học đồ kiếm tiền, không phải đi chơi, dẫn Lý thị theo sợ là sẽ có nhiều bất tiện. Hơn nữa dẫn Lý thị theo sẽ có rất nhiều chi phí không cần thiết, đến lúc đó con còn phải lo chỗ ở cho nàng ấy, nhà chúng ta vốn dĩ cũng không có bao nhiêu tiền bạc, đừng lãng phí thêm nữa."
Lời này, thật sự chói tai.
Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc hơi trầm xuống.
Nàng chưa từng nghĩ đến, Hứa Gia Liên sẽ bài xích Lý Nha Nhi như vậy.
Sự nhiệt tình và mong đợi đầy ắp của Lý Nha Nhi, cũng bị một chậu nước lạnh băng dập tắt, cúi đầu nắm chặt y phục, chán nản ủ rũ bỏ lại một câu "Mẹ chồng, nhi tức phụ đi hậu viện cho gà ăn", rồi bước đi.
Thấy sắc mặt của nương không đúng, Hứa Gia Liên còn muốn nói thêm vài câu, lại bị Tiền Mộc Mộc giơ tay cắt đứt.
"Tất cả đều là lựa chọn của con, ta chưa bao giờ ép buộc con, con đối xử với Nha Nhi như thế nào, cũng là chuyện của con, không cần phải nói rõ hay giải thích với nương."
Nói xong, nàng ra khỏi cửa.
Đi về nhà Hứa Tú Dương.
Hứa Gia Liên đứng dưới gốc cây sắc mặt hơi ngẩn ngơ.
Tâm trạng như tơ vò, ngó trái trông phải.
Nhưng lại không biết chính mình đang tìm cái gì.
…
Tản bộ trên con đường quanh co uốn khúc, Tiền Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn trời.
Mặt trời chói chang, trong xanh bao la.
Từng làn gió nhẹ lượn lờ trong không khí, cuốn theo hơi nóng táp vào mặt, mới đi được một đoạn đường, mà cả người đã đổ mồ hôi, sau lưng cũng dính dáp nhớp nháp.
Cách không xa, một bóng người màu xanh đậm chạy về phía này!
Trên mặt mang vẻ vô cùng gấp gáp, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang trốn dưới bóng cây, bước chân càng nhanh hơn.
Toàn Bách Xuyên thở hổn hển chạy tới, hơi trước không kịp nối hơi sau nói: "Sư phụ, Tam gia gia gọi người đến bên nhà cũ Hứa gia, Hứa Lạc thật sự sắp không được nữa rồi!"
Tiền Mộc Mộc cau mày.
"Đi!"
Hai người vội vàng lên đường, bước chân nhanh như chớp.
Đi về phía bên phía nhà cũ Hứa gia, nhanh chóng chạy tới.
Mặc dù nàng không ưa gì cả nhà Hứa Văn Lợi, nhưng tục ngữ nói rất hay, không nhìn mặt hận nhìn mặt Phật, trước đây phu thê Hứa Văn Lợi giúp nhà nhà thu lương thực, vừa giúp là đến tận đêm khuya.
Cho dù đối phương xuất phát từ mục đích gì, nhưng giúp đỡ là thật, chỉ nhìn một điểm này, đi xem thử cũng là nên làm.
Vội vã không ngừng, hai người chạy tới trước cửa nhà Hứa Văn Lợi.
Cửa viện lớn mở toang, bên trong truyền ra tiếng khóc than rõ ràng.
Tiền Mộc Mộc lấy khăn tay ra, che miệng mũi rồi bước vào.
Đứng trước cửa, nhìn vào bên trong.
Hứa Lạc nằm trên giường, mắt trợn to, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm, tay ấn vào lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, trông có vẻ rất khó chịu.
Lưu Tiểu Hoa quỳ sụp trước đầu giường, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, tiếng khóc bi thương sâu như biển, liên tục gào khóc: "Nhi tử của ta, sao số con lại khổ như thế này! Con đừng đi, nếu con đi rồi, nương cũng không sống nữa..."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiếng khóc than lan tràn bốn phía, không khí có hơi trầm trọng.
Sau lưng, đột nhiên xuất hiện một người.
"Nếu muốn vào thì vào, không muốn vào thì đừng cản đường."
Lời này không được xem là khách sáo, Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn.
Tam nữ nhi của Hứa Văn Lợi, trên tay Hứa Liên cầm một cái chậu, mắt phượng treo ngược, không hề che giấu sự ghét bỏ của mình đối với nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-132.html.]
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Bởi vì Lưu Tiểu Hoa có hận thù với nàng nên mấy hài tử của Hứa Văn Lợi cũng không có sắc mặt gì tốt với nàng.
"Nhìn gì mà nhìn!" Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm, trong lòng Hứa Liên nổi giận, hung dữ đẩy người ra, bưng chậu đi vào bên trong, "Nương, rửa ráy cho tứ đệ một chút đi, đệ ấy sắp không được nữa rồi..."
Lời vừa dứt, cái chậu đã lật đổ!
Nước trong chậu, b.ắ.n tung toé khắp nơi.
Khuôn mặt của Lưu Tiểu Hoa hung dữ không thôi, lớn tiếng quát mắng: "Hứa Liên nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, ngươi mang lòng dạ ác độc gì! Nhi tử bảo bối của ta còn chưa c.h.ế.t cơ mà! Ngươi đã vội vàng như thế, hận không thể nguyền nó c.h.ế.t nhanh một chút đúng không?! Nó c.h.ế.t rồi thì có lợi gì cho ngươi?!"
Bị quát mắng không kịp đề phòng, Hứa Liên sửng sốt một chút, giọng nói gấp gáp vội vàng phân bua cho chính mình: "Không phải như vậy nương! Con chỉ muốn để tứ đệ thoải mái hơn một chút."
"Bớt nguỵ biện lại!"
Lưu Tiểu Hoa gầm to một tiếng, nước mắt đầy mặt, tiếng nức nở thê lương vang lên: "Các ngươi mong nhi tử ta c.h.ế.t sớm, các ngươi đều nghĩ nó là gánh nặng, là phế vật..."
Chỗ cửa viện, mấy người từ từ bước vào.
Hứa Tú Dương nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, hơi sửng sốt một chút.
"Ta còn cho rằng ngươi sẽ đến nhà cũ cách vách trước, không ngờ ngươi thế mà lại trực tiếp đến đây."
Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút.
Toàn Bách Xuyên vừa nói hình như cũng là nhà cũ…
Nàng gãi gãi má, nói: "Nghe Toàn Bách Xuyên nói Hứa Lạc sắp không được nữa rồi, nhất thời lo lắng nên đến bên này trước."
Hứa Tú Dương nghe vậy, gật gật đầu.
"Ngươi vào xem chưa?"
Tiền Mộc Mộc lắc đầu.
"Chưa."
Tình hình vệ sinh trong phòng không tốt, nàng không muốn dễ dàng mạo hiểm. Huống hồ tình hình của Hứa Lạc cứ thế kéo xuống, cho dù khi cứu được người về, cũng sống không được được lâu.
Nàng tự nhận mình không phải là Bồ Tát từ trên trời rơi xuống, cũng không có tấm lòng thích làm việc thiện kia.
Sinh tử của con người thực ra là chuyện bình thường, nàng có thể đến đây nhìn một chút, đã xem như dùng hết tình cảm.
Hứa Tú Dương nặng nề thở dài.
Dịu dàng nói: "Xem như tam thúc cầu ngươi, vào trong nhìn xem Hứa Lạc một chút... Hài tử thật sự không được nữa rồi, ân nghĩa này coi như bán cho tam thúc, được không?"
Hứa lão thái thái ở bên cạnh bước lên hai bước, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tiền Mộc Mộc, đôi mắt kia như khe núi, nhìn nàng đầy đau buồn, cái gì cũng không nói, lại giống như cái gì cũng đã nói.
Tiền Mộc Mộc cụp mắt xuống.
Hứa Tú Dương, Hứa lão thái thái.
Nàng đều rất thích, mặc dù là trưởng bối.
Nhưng không ra vẻ, cũng không cậy già lên mặt.
Bây giờ mở lời cầu xin, khiến nàng thực sự không tiện từ chối.
Tiền Mộc Mộc im lặng một lúc lâu.
Quay đầu nói với Toàn Bách Xuyên: "Vất vả ngươi chạy một chuyến, về nhà ta tìm lão tam nhà ta, bảo nó vào phòng ta, cầm cái hộp mà ta để trong tủ đầu giường ra đưa cho ngươi, ngươi mang đến cho ta."
Toàn Bách Xuyên hơi gật đầu.
Lập tức đi ngay.
Nghe được những lời này, Hứa Tú Dương và Hứa lão thái thái cũng biết Tiền Mộc Mộc này là đã đồng ý, trong lòng không khỏi trở nên vui mừng.
Tiền Mộc Mộc mở khăn tay ra, nắm hai góc chéo ở hai bên quấn sau gáy, nhìn thấy ý cười trên mặt hai vị lão nhân, nàng kéo khoé miệng.
"Cháu khuyên hai người đừng đặt quá nhiều hy vọng vào cháu, còn chưa chắc đã cứu được người."
Hứa Tú Dương rất thoải mái, ngược lại còn an ủi Tiền Mộc Mộc.
"Cố gắng là được, không cần áp lực quá nhiều."
Hứa lão thái thái cũng gật gật đầu.
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Hứa Đoạn đứng trước cửa phòng bếp nhà mình, khinh thường cười khẩy, "Nãi nãi, tam gia gia, dù các người có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Hứa Lạc kia cũng tuyệt đối không thể sống qua đêm nay."