Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-05-15 22:59:03
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiền Mộc Mộc còn chưa kịp quay đầu lại, thì bị một nắm đ.ấ.m đánh vào tai trái!

Tai vang lên tiếng ong ong!

Khoé miệng của Tiền Mộc Mộc tràn ra tiếng hừ đau, nén cơn đau đẩy Hứa Gia Thạch ra, quay đầu lại vung tận mấy nắm đ.ấ.m vào bóng đen kia!

Bóng đen kia cũng không biết là đầu óc thật sự bị đánh choáng váng, hay là không ngờ rằng Tiền Mộc Mộc bị đánh mạnh như vậy mà vẫn còn sức phản kích, khi bị đánh thế mà không phòng thủ né tránh.

Có bài học từ giây trước, lần này Tiền Mộc Mộc không còn nương tay nữa.

Luân phiên ra cú đấm, sau đó lại giơ cao một chân!

Cơn đau tế buốt thấu tim tại chỗ kín, lan đến tận đỉnh đầu!

Bóng đen kia đau đến mức như dê con mới sinh, hai chân khép vào trong, sắc mặt trướng thành màu tím gan!

Loạng choạng lảo đảo, chân dẫm lên một hòn đá.

Nghiêng ngả ngã về lên trên đất, nhưng hắn ta hoàn toàn không có sức đứng dậy, che chỗ kín lại, thân hình cong như cành thông bị tuyết đè gãy.

Tai trái của Tiền Mộc Mộc vang lên tiếng ong ong.

Một chân treo lơ lửng ở chỗ mà bóng đen kia đang che.

Mang theo sự bực bội không thể nào giải tỏa, dùng sức dẫm lên!

Một tiếng kêu bén nhọn như tiếng chiêng rách, đ.â.m thẳng lên trời cao!

Lần này, người thật sự triệt để bất tỉnh.

Hứa Gia Thạch ở bên cạnh, thân hình không nhịn được mà run lên, ánh mắt nhìn về phía nương thân nhà mình mình, vội vàng chạy lại, quan tâm hỏi: "Nương, người bị thương rồi?"

Tiền Mộc Mộc hít một hơi sâu.

"Không sao, chúng ta về nhà thôi."

Trong mắt của Hứa Gia Thạch tràn đầy lo lắng, nắm tay nương thân nhà mình.

Hai người ngay lập tức rời đi.

Nhưng đi được mấy bước, Tiền Mộc Mộc lại quay đầu lại.

Lôi ra một cái bật lửa từ trong lòng, thổi thổi cho bùng lên.

Lại gần khuôn mặt của bóng đen nằm dưới đất, cẩn thận nhìn kỹ.

Khuôn chữ điền, mày rậm mắt to.

Tiền Mộc Mộc cau mày lại.

Đây không phải là độc hộ trong thôn, Hứa A Xuân sao?

Nàng không nhớ, nguyên chủ và người này có thù oán gì.

Chẳng lẽ lại là tai họa do Hứa tú tài để lại?

Nhưng không nên ở trong núi quá lâu, Tiền Mộc Mộc cũng không dừng lại ở đây nữa, dẫn Hứa Gia Thạch đi xuống núi.

Trong lòng mang theo nghi hoặc, sau khi Tiền Mộc Mộc xuống núi, còn hỏi Hứa Gia Thạch mấy câu, kết quả câu trả lời cũng là không đắc tội chỗ nào.

Thế thì kỳ lạ thật.

Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút.

Nhưng vẫn không tìm ra nhân quả.

Nửa đường gặp phải Hứa Gia Liên, gọi người cùng về.

Người vừa đến cửa viện nhà mình, thì nghe thấy bên trong vang lên một tiếng động lớn, còn có tiếng quát mắng và tiếng kêu thảm thiết!

Hứa Gia Liên dùng tay lớn đẩy cửa ra!

Trong viện, Lý Nha Nhi và Hứa Cúc Hoa cấu xé nhau thành một đoàn, Hứa Lưu Thị ở bên cạnh vừa cấu vừa cắn.

Hứa Đại ôm con lợn rừng nhỏ, miệng không ngừng thúc giục: "Mấy bà nương các ngươi, nhanh một chút! Đợi lát nữa Hứa Tiền thị trở về, muốn đi cũng không dễ dàng nữa!"

Nhưng vừa dứt lời, Hứa Đại liền nghe thấy tiếng động bên cửa viện truyền đến.

Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc xuất hiện, Hứa Đại từ từ lui lại, tức giận đá mạnh vào Hứa Lưu Thị, há miệng chửi thề: "Bà nương c.h.ế.t tiệt, lề mà lề mề, này thì xong rồi, người cũng đã về rồi!"

Hứa Lưu Thị xoa xoa cái m.ô.n.g bị đá, liếc nhìn lợn rừng đã lấy được, cong môi cười vô cùng tự tin.

"Sợ gì chứ, lợn rừng đang ở trong tay chúng ta!"

Mạnh mẽ kéo tóc của Lý Nha Nhi, Hứa Cúc Hoa cũng vùng vẫy đứng dậy, sóng vai lui về phía sau.

Lý Nha Nhi bò từ dưới đất dậy, nhìn thấy mẹ chồng nhà mình trở về, vội vàng chạy lại, giọng phẫn nộ tố cáo: "Nương, người vừa đi không lâu, thì đám trộm cắp đạo tặc này trèo từ phía sau tường vào, muốn trộm lợn rừng, không thể thả cho bọn họ đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-127.html.]

Nhìn mấy người Hứa Đại, Tiền Mộc Mộc hơi híp mắt lại.

Nếu như nói gặp Hứa A Xuân trên núi, nàng còn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng khi nhìn thấy đám người này, nàng coi như triệt để hiểu.

Đám người này rõ ràng là đã thông đồng với nhau, cố ý dụ nàng ra ngoài, để nhân cơ hội đến nhà trộm đồ!

Thủ đoạn cũng khá cao minh đấy, còn biết dương đông kích tây.

Vuốt nhẹ sợi tóc che nửa mặt của của Lý Nha Nhi, sang một bên, Tiền Mộc Mộc quan tâm hỏi: "Không bị thương chứ?"

Lý Nha Nhi lắc lắc đầu.

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, gật gật đầu.

"Vậy được. Chuyện này giao cho ta xử lý, con tránh ra một chút."

Lý Nha Nhi có chút hổ thẹn tránh sang một bên, không chỉ để đối phương thành công, chính mình còn nhếch nhác như nữ nhân chanh chua, đúng thật là mất mặt.

Tiền Mộc Mộc cầm then cửa, bước từng bước lại gần.

Nhìn then cửa to bằng cánh tay, da mặt của Hứa Lưu Thị run rẩy, cố gắng nói lý: "Hứa Tiền thị, Hứa Cúc Hoa nhà chúng ta đã vì lão Hứa gia các ngươi mà sinh thêm một nhi tử nối dõi, mấy năm nay chúng tôi một văn cũng không lấy, hôm nay chỉ đến lấy chút lãi thôi, ngươi không đến nỗi động tay động chân chứ?"

Tiền Mộc Mộc vung then cửa lên đập xuống!

Nửa câu phí lời cũng không muốn nói nhiều.

Mấy người Hứa Đại chạy trối chết!

Cúi người muốn chạy ra chỗ cửa, lại bị Hứa Gia Liên chặn đường lại.

Đám cường tặc đến nhà trộm cắp, Hứa Gia Liên một chút cũng không muốn hạ thủ lưu tình, học theo dáng vẻ kia của nương thân nhà mình, hung hăng được thế nào thì làm như thế đấy!

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc nhấc then cửa, đuổi theo phía sau!

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Gõ vào đầu, vang lên tiếng bịch!

Đánh đến mức Hứa Cúc Hoa trợn mắt há miệng, đau đến mức không biết nên che chỗ nào.

Lại vừa phải tránh gậy trên đầu, vừa phải ôm lợn rừng đang vùng vẫy trong lòng, Hứa Đại cố hết sức nhưng hoàn toàn không được, trong lúc hoảng hốt tuột con lợn rừng nhỏ ra khỏi tay!

Lý Nha Nhi nhanh mắt mau tay, bổ nhào tới ôm chặt con lợn rừng nhỏ, c.h.ế.t cũng không buông tay.

Bị đánh đến mức không chịu đựng được nữa, Hứa Lưu Thị nước mắt lưng tròng, dừng lại bước chân muốn cầu tình, kết quả bị một gậy đánh vào đỉnh đầu, đánh đến mức mắt bà ta nổ đom đóm mắt, cả người mềm nhũn, ngã xuống không đứng dậy nổi.

Hứa Cúc Hoa kêu thảm thiết một tiếng, lao tới bên người Hứa Lưu Thị, dùng sức lắc mạnh vai của đối phương, cấp thiết gọi: "Nương, nương, người tỉnh tỉnh!"

Một người bất tỉnh, Tiền Mộc Mộc cũng theo đó dừng tay lại.

Then cửa chống đất, lạnh giọng nói:

"Hứa Cúc Hoa, lúc trước ta đã nói với người rồi, đến nhà ta thì phải chuẩn bị tốt việc bị đánh. Ngươi nửa đêm xông vào nhà ta trộm đồ, chuyện này ta sẽ nói với Lý Chính, để Lý Chính đến xử lý, các ngươi cứ chờ nhận hình phạt đáng nhận đi."

Ban ngày đến quậy một trận thì thôi đi, buổi tối còn bắt cóc lão nhị nhà nàng, quả đúng là tìm chết!

Lần này, nàng nói cái gì cũng sẽ không tha cho đám người này!

Lý Chính ở trong thôn, nổi tiếng là công bằng.

Nhưng cũng nổi tiếng là tâm gan độc ác.

Người ngoài họ phạm sai lầm, chuyện nhỏ thì hòa giải.

Chuyện lớn, trực tiếp giao cho quan phủ.

Nhưng nếu người cùng tộc phạm phải sai lầm.

Dù chuyện lớn hay nhỏ, đều sẽ không giao cho quan phủ.

Dựa theo trình độ phạm tội, mà phán trượng tính côn đánh.

Theo mức độ phạm sai lầm để định số roi đánh.

Mà tay người cầm gia trượng Hứa gia quất này, là người bị hại.

Cũng có nghĩa là, lực độ mạnh yếu hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của người bị hại…

Hứa Đại nghe vậy mặt biến sắc, vội vàng ngăn cản.

"Không được! Ngàn vạn lần đừng nói với Lý Chính, chuyện này nếu như để Lý Chính biết được thì chúng ta c.h.ế.t chắc rồi!"

Chỉ riêng chuyện trộm cắp vào nửa đêm.

Đã đủ khiến họ khốn khổ rồi.

Đến lúc đó không chỉ bị cả thôn khinh bỉ, làm không tốt bọn họ còn sẽ bị Hứa Tiền thị đánh cho liệt nửa người!

Lý Chính đối xử với người cùng tông, trước nay chưa bao giờ khách sáo…

Loading...