Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-05-15 22:58:54
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa vào viện nhà mình, Tiền Mộc Mộc buộc con lợn rừng lên cây.
Mấy hài tử trong nhà đều đã đi ra ngoài, chỉ còn Lý Nha Nhi và Hứa Gia Lăng ở nhà.
Nhìn thấy lợn rừng nhỏ, vẻ mặt của Lý Nha Nhi tràn đầy ngạc nhiên.
"Mẹ chồng, đây là lợn rừng này người bắt được?!"
Tiền Mộc Mộc chống lên đầu gối, ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, vẻ mặt hơi tiều tụy.
"Phải, tốn mất già nửa ngày công sức của ta."
Đi quanh nhìn lợn rừng nhỏ, Lý Nha Nhi vỗ tay nói: "Con lợn rừng này, nếu chúng ta nuôi đến cuối năm, sẽ có không ít thịt!"
Tiền Mộc Mộc mỉm cười.
"Ta cũng nghĩ như vậy. Đợi ta nghỉ ngơi xong, đi hậu viện dọn dẹp ra một chỗ, cho con lợn rừng nhỏ này ở."
Lý Nha Nhi là người hành động, một khắc cũng không chờ được, nghe vậy liền nói: "Mẹ chồng, chuyện này giao cho con!"
Nói xong, người cũng đi về phía hậu viện.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy vậy, cũng không đi giúp.
Mệt đến mức nằm ỳ trên ghế, triệu để không muốn động đậy.
Lười biếng mì một cái quạt hương bồ, híp mắt lại thong thả quạt gió.
Viện yên tĩnh, bỗng bị đẩy mạnh!
Cánh cửa bị đập vào vang lên một tiếng rầm.
Tiền Mộc Mộc nâng mí mắt, chống tay ngồi dậy.
Hứa Cúc Hoa đứng ở cửa sải bước lớn bước vào, nhìn thấy con lợn rừng nhỏ dưới cây, nàng ta sải bước đi thẳng tới!
Người nhiều ra trong viện, nàng ta đến nhìn cũng không thèm nhìn, có thể nói thể hiện tính cách làm theo chính mình, giải thích đến nhuần nhuyễn sâu sắc.
Thời khắc then chốt sắp tới tay, mắt thấy lại có một bóng người đập vào mắt.
Tiền Mộc Mộc phe phẩy quạt, sắc mặt bình tĩnh như mặt hồ lặng sóng, không gợn lên chút gợn sóng nào.
"Ngươi là mắt bị phân dính lên rồi à?”
"Đây là nhà ta, mắt ngươi không có ai cũng phải có giới hạn. Bài học khoảng thời gian trước, nhanh như vậy đã hết hiệu lực rồi ? Nhịn không được muốn đến cửa tìm đánh, đúng không?!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lời vừa dứt, một bàn tay giơ cao lên!
Mang đầy ý hăm dọa.
Trong mắt của Hứa Cúc Hoa tràn đầy đầy sợ hãi, co rúm người lui về phía sau!
Cong chưa mở miệng, đã rơi vào thế hạ phong.
Không cam lòng trong lòng Hứa Cúc Hoa, như dòng nước lớn cuồn cuộn không dứt.
Mặt mũi nàng ta dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Tiền thị, ta không quan tâm ngươi dùng cách gì, cũng phải cho nhi tử ta vào gia phả! Nếu không ta sẽ ngày ngày đến quấy rối ngươi, khiến cả nhà ngươi không được yên bình!"
Nàng ta đã chịu đủ rồi!
Hứa Bảo Bối đã hơn bốn tuổi, vẫn chưa được ghi vào gia phả.
Không có gốc rễ, cũng có nghĩa là nhi tử nàng ta không phải là người của thôn Lộ Sơn.
Người không có gốc rễ, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta khinh bỉ, mấy bài tử nhiều chuyện trong thôn mỗi ngày nói xấu sau lưng nàng ta còn chưa đủ, còn bắt hài tử trong nhà đi theo đằng sau gọi Bảo Bối nhà nàng ta là tiểu tạp chủng.
Tiền Mộc Mộc cong môi.
Ý châm biếm quả thực quá rõ ràng.
"Muốn vào gia phả, này còn không đơn giản sao. Tìm được thân cho của Hứa Bảo Bối, lập tức có thể ghi vào cho ngươi."
Chủ đề bị kéo đi lệch hướng, Hứa Cúc Hoa tức đến mức đỏ mặt tía tai.
Rít lên hét lớn: "Ta đã nói rồi! Thân cha của Hứa Bảo Bối chính là tú tài Hứa Văn Thư! Ngươi bị điếc sao?! Muốn ta nói mấy lần nữa!"
Tiền Mộc Mộc phe phẩy quạt.
Lười biếng.
"Quan trọng là, lời nói này của ngươi không khiến lão tổ tông tin tưởng đâu."
Hứa Bảo Bối rốt cuộc có phải con của Hứa Văn Thư hay không, nàng không quá quan tâm.
Vì để thoát khỏi sự quấn lấy của người điên Hứa Cúc Hoa này, trước đây nàng cũng đã đề cập trước mặt nhị lão Hứa gia, không bằng ghi tên của Hứa Bảo Bối dưới danh nghĩa của Hứa Văn Thư cho rồi.
Kết quả đổi lại là, lão gia tử mắng nàng một trận.
Nói gần hai canh giờ, mới chịu bỏ qua cho nàng.
"Ngươi không đến nói trước mặt bọn họ nói, bọn họ tất nhiên không tin!"
Hận thù trong mắt Hứa Cúc Hoa như muốn nuốt chửng chút lý trí còn sót lại của nàng ta, thét lên: "Mẹ nó! Ngươi dùng bạc cũng được, đi nhờ quan hệ cũng được, nói tóm lại, ta phải thấy được kết quả nhi tử Hứa Bảo Bối vào gia phả!"
Mặt này nhìn không lớn, khẩu khí còn không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-123.html.]
Còn sai khiến nàng nữa.
Tiền Mộc Mộc cười khẩy một tiếng.
"Chuyện không có lợi, ta dựa vào cái gì mà giúp ngươi?"
Lời này vừa thốt ra, Hứa Gia Lăng ngồi dưới hiên nhà run lên một cái, trong đôi mắt kia hiện lên vẻ không thể tin tưởng.
Hứa Cúc Hoa cũng hơi ngạc nhiên.
Cười mỉa nói: "Thật muốn để Hứa tú tài nhìn thấy bộ dạng này bây giờ của người, những điều tốt mà Hứa tú tài từng dành cho ngươi, đúng là cho chó ăn rồi... Không, ngươi quả thật đến chó còn không—"
"Phụt!"
Một cú đ.ấ.m vào bụng!
Hứa Cúc Hoa cau chặt mày lại, ôm bụng đau đến mức co rúm người lại.
Phất tay, mặt của Tiền Mộc Mộc không cảm xúc.
"Tốt với ta? Tốt đến mức để lại kẻ bệnh thần kinh là ngươi này. dẫn theo hài tử không biết từ đâu tới gây rối cho ta."
"Tốt với ta? Chuyến này đi xa nhà thì không bao giờ về nữa, sống không thấy người c.h.ế.t không thấy xác... Nếu như đây là tốt với ta, vậy ta còn thật sự cảm ơn tổ tông nghìn đời của hắn!"
Hứa Gia Lăng dưới hiên nhà, mím chặt cánh môi.
Thằng bé tưởng rằng, miệng nương trước nay không nhắc tới cha.
Là do thời gian lâu rồi, không nhớ nữa.
Dù sao trí nhớ của nương, vẫn luôn không tốt lắm.
Nhưng lời nói này ngày hôm nay, lại khiến thằng bé có nhận thức mới.
Cha một đi không về, hóa ra…
Trong lòng nương vẫn luôn oán hận không nhỏ.
Còn có oán hận không nhỏ với cha.
Tất cả cảm xúc lộ ra ngoài đều được thu lại, trong lòng Tiền Mộc Mộc có hơi ngạc nhiên.
Lời vừa rồi nói rồi lại nói, đến cuối cùng cảm giác hoàn toàn lệch khỏi những gì chính nàng nghĩ.
Có lẽ, đó là suy nghĩ sâu thẳm của nguyên chủ đi…
Che miệng, ho nhẹ một tiếng.
"Nghe đây, ta không phản đối việc ghi tên Hứa Bảo Bối dưới danh nghĩa của Hứa Văn Thư. Nếu ngươi có thể thuyết phục được ba vị lão tổ tông và nhị lão Hứa gia, muốn ghi lúc nào thì ghi lúc đó, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản."
Xoa bụng bị đau do đấm, sự tức giận trong lòng Hứa Cúc Hoa càng sâu thêm một tầng, nhưng đánh lại đánh không thắng được, chỉ có thể mạnh miệng: "Miệng ngươi nói thì hay lắm, thực ra đằng sau nói không chừng ngươi đã nói gì trước mặt hai lão gia hoả Hứa gia! Việc này, ngươi nhất định, phải, tuyệt đối, tuyệt đối phải giúp ta!"
Tiền Mộc Mộc dùng quạt hương bồ chỉ ra ngoài cửa.
Ra tối hậu thư.
"Cút ra ngoài, nếu không ta sẽ đánh người."
Hứa Cúc Hoa nghểnh cổ, hai tay chống eo, hoàn toàn là vẻ không đếm xỉa đến, "Muốn ta đi? Có thể, đưa con lợn rừng nhỏ cho ta! Đây là bồi thường của ta."
Chóp lưỡi chống chống vách trong của khoang miệng, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Tiền Mộc Mộc cũng tiêu tan.
Nhặt cái ghế dài lên, giơ lên rồi đập xuống!
Một cái ghế đập vào lưng, đau đến mức mặt của Hứa Cúc Hoa vặn vẹo thành một cục, như con tôm không ngừng búng loạn, mò ra lưng rồi chạy ra ngoài cửa.
Tiền Mộc Mộc không muốn tha cho.
Ném ghế đi.
Ba bước thành hai bước tiến lên!
Nghiến răng giơ chân lên, đá vào eo sau của người kia!
Hứa Cúc Hoa bay ra ngoài nằm ngửa tay chân duỗi thẳng!
Một cú trượt dài, ngã trên đất.
Phải gọi là nhếch nhác không thể tả.
Hứa Cúc Hoa trở mình đi trở mình lại trên mặt đất, eo sau đau đến mức căn bản không muốn nói chuyện.
Tiền Mộc Mộc bước đi đến gần.
Nhấc váy lên ngồi xổm xuống.
Nắm tóc sau gáy của bà ta, lộ ra khuôn mặt của người kia.
"Hứa Cúc Hoa, ta đúng thật là nghi ngờ liệu có phải trí nhớ của ta bị sai rồi không. Rốt cuộc là khi nào ta cho ngươi mặt mũi, khiến ngươi nghĩ rằng ta là người dễ nói chuyện?"
Hứa Cúc Hoa phun ra bụi đất.
Kéo khoé miệng cười lớn.
Hoàn toàn là dáng vẻ lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.
"Hứa Tiền thị, có bản lĩnh thì ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t ta đi, nếu không cả đời này ta sẽ quấn lấy ngươi, mãi cho đến khi Bảo Bối nhà ta vào gia phả mới thôi."