Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-05-15 22:58:47
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng không yên lòng, Tiền Mộc Mộc lại dặn dò Tô tiên sinh một số việc về cánh tay của Hứa Gia Phục.

Tô Nam Chiết ghi nhớ toàn bộ, cuối cùng nói: "Hứa phu nhân, ngươi đã có thể giao Hứa Gia Phục cho ta, ta tất nhiên cũng sẽ không để ngươi thất vọng. Yên tâm đi, chuyện ngươi nói, ta đều sẽ chú ý."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Vậy làm phiền tiên sinh ngài."

Thân hình hơi nghiêng sang bên cạnh, phất phất tay với cây cột dưới hiên.

"Ta đi đây, ngoan ngoãn đó."

Nói xong, nàng cùng Tô tiên sinh gật đầu.

Liền bước ra khỏi tòa nhà này.

Hứa Gia Phục nấp ở phía sau cây cột, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống trải, hai tay khẽ nắm lấy y phục bên người, không nỡ rời xa, như hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén thực thụ đ.â.m vào hốc mắt của nó, nước mắt không ngừng dâng lên, mắt nhìn thấy sắp rơi xuống, nó cắn môi dưới cứng rắn nuốt trở về.

Hai tay Tô Nam Chiết ôm nhau trong tay áo, nhìn tiểu gia hỏa rõ ràng rất muốn khóc, lại giả bộ cứng rắn...

Tay vỗ vỗ lên bờ vai gầy yếu kia, ném xuống, "Đã tới liền nghiêm túc chút, chớ có cô phụ tấm lòng của mẫu thân ngươi." Liền đi.

Lau nước mắt, Hứa Gia Phục hít sâu.

Ánh mắt kiên định.

"Đệ tử đã biết, tiên sinh."

Nương còn chờ hắn thi đậu cao trung, làm rạng rỡ tổ tông.

Nó làm sao có thể bởi vì lúc này tách ra liền khóc nhè giống như tiểu cô nương!

...

Từ cuối con phố Đông Nam đi ra, Tiền Mộc Mộc quay đầu đi tới ngõ Lâm Nhai bên kia.

Hơn nửa tháng trước nàng bỏ tiền mời Hổ Tử huynh đệ giúp trông nhà hộ viện, mãi đến khi bán tòa nhà cướp từ trong tay Tiền gia mới thôi, sau đó mỗi lần họp chợ nàng đều sẽ đến một chuyến, nhưng đều không có thu hoạch gì.

Chủ yếu là những cái giá mà người xem nhà kia trả quá thấp, trong thời gian ngắn nàng lại không thiếu tiền.

Một tòa nhà tốt như vậy, không muốn bán quá rẻ.

Cũng không biết, tình huống lần này như thế nào...

Bên cạnh cửa hàng cuối con phố, có một nam nhân vai thô đứng đó, mắt không nháy nhìn chằm chằm đầu đường, giống như đang đợi người nào đó.

Khi nhìn thấy một nữ tử mặc váy xanh nhạt, tóc búi cài trâm xuất hiện, trên mặt nam nhân nở nụ cười cởi mở, giơ tay hướng bên kia quơ quơ!

"Đại tỷ! Hứa đại tỷ!"

Từ xa đã nghe thấy mấy tiếng gọi, Tiền Mộc Mộc đưa mắt nhìn lại, thấy là Hổ Tử đang gọi nàng, bước nhanh về phía bên kia chạy vài bước.

Hổ Tử cũng chạy một đoạn đường về phía bên này, giọng nói hùng hậu mà thô kệch vang lên: "Đại tỷ, hai ngày trước có một đôi phu thê tới, nói là muốn xem tòa nhà, thành ý còn rất đủ, ta hẹn bọn họ hôm nay. Người đều đã đến, chỉ chờ tỷ thôi!"

Trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện lên một tia kinh ngạc.

"Thật sao."

Cửa viện hơi mở, Tiền Mộc Mộc nhấc chân đi vào.

Trong sân có một nam tử đang đứng, dáng người tráng kiện, để râu quai nón, tướng mạo thoạt nhìn có chút hung ác, nếu như tới gần còn có thể ngửi được chút mùi tanh của heo.

Một vị nữ tử mặc váy ngắn màu hồng nhạt, từ trong phòng bếp đi ra tham quan xong, thẳng thắn khen: "Tướng công, tòa nhà này không tệ."

Vừa dứt lời, nàng ấy lúc này mới phát hiện trong viện có thêm một người, tiến lên vài bước cười nhạt nói: "Nói vậy, ngươi chính là chủ nhân của tòa nhà này đúng không?"

Tiền Mộc Mộc cười gật đầu.

"Là ta. Nhà như thế nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Nữ tử hai tay chống nạnh, xoay người quan sát một vòng sân nhỏ, trong mắt là không che giấu được vẻ hài lòng, nhưng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-120.html.]

Nàng ấy che môi, ho nhẹ hai tiếng.

"Coi như tạm được, bao nhiêu bạc?"

Tiền Mộc Mộc dựng thẳng lên một đầu ngón tay.

Nữ tử kéo khóe miệng ngửa ra sau, sáng loáng viết hai chữ chê đắt lên mặt, kéo cánh tay nam nhân nhà mình lên, ngoài miệng la lên: "Cái gì mà nhà cửa rách nát đòi một trăm lượng, đi đây, tướng công, chúng ta đi xem nhà khác."

Đợi hơn nửa tháng, thật vất vả mới có người thật lòng thật ý muốn mua nhà, kết quả lại phải đi, Hổ Tử có chút sốt ruột muốn ngăn cản người, nhưng lại không dám tự tiện chủ trương.

Mắt thấy mọi người đều muốn đi ra cửa viện, Hổ Tử dùng đầu ngón tay chọc chọc bả vai Tiền Mộc Mộc, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại tỷ, thời cơ không thể bỏ lỡ."

Tiền Mộc Mộc nghiêng người, thần sắc nhàn nhạt.

"Không có việc gì, tòa nhà này một ngày nào đó sẽ tìm được chủ tử cam tâm tình nguyện mua nó."

Tiếng nói vừa dứt, bên cửa viện truyền đến động tĩnh.

Đôi phu thê vừa đi vừa quay lại, nữ tử váy hồng nhạt mặt hơi hơi đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói: "Giá quá cao, thấp chút. Chúng ta thành tâm mua, ngươi cũng nên thành tâm bán, thế nào?"

Quá xấu hổ.

Vốn là muốn chờ người đuổi theo, nàng ấy dễ ép giá.

Kết quả đều đi ra bên ngoài, cũng không thấy người đuổi theo.

Làm cho nàng ấy giống như một thằng hề chọc người cười.

Tiền Mộc Mộc ngưng mi.

Suy tư một chút.

"Chín mươi lượng, đây là mức giảm lớn nhất ta có thể giảm rồi."

Bởi vì tính cách càn quấy của cả nhà Tiền lão thái thái, lúc bán nhà, nàng còn phải cân nhắc đến thể trạng của người mua, để tránh tương lai Tiền lão thái thái dẫn người tới cửa làm loạn, dọa người mua lại tìm tới nàng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó có vài vị đến xem tòa nhà, nàng đều không chịu... Sợ bị làm phiền.

Vừa mở miệng liền giảm mười lượng bạc, đúng là đủ thành ý. Cặp phu thê nhìn nhau, sau đó lại cùng nhau gật đầu.

Nữ tử từ trong tay áo móc ra một tấm ngân phiếu trăm lượng, "Bên này chúng ta một lần thanh toán hết, khế ước mua nhà ngươi có mang theo không?"

Tay thò vào trong vạt áo lấy khế ước nhà ra, Tiền Mộc Mộc đưa ra ngoài, đối phương cũng đưa một trăm lượng tới.

Hai bên trao đổi.

Tiền Mộc Mộc lại trả cho đối phương mười lượng bạc.

Khế ước mua bán nhà ở đây không giống với thời đại của nàng, phải đi chứng minh các thứ; ở chỗ này, chỉ cần cầm khế ước mua bán nhà đi nha môn trong huyện làm chứng minh đăng ký là được.

Bàn giao xong, Tiền Mộc Mộc móc từ trong tay áo ra một lượng bạc vụn, nhét vào trong tay Hổ Tử, "Hơn nửa tháng nay vất vả cho ngươi rồi, đây là lộ phí cho ngươi đi đường trở về."

Hổ Tử sống c.h.ế.t không chịu nhận, lại đẩy bạc trở về, đi vào trong phòng xách bọc quần áo chuẩn bị đi bất cứ lúc nào, một tay đặt lên vai, có chút buồn bã nói: "Đại tỷ, chuyện của tỷ giao cho ta cũng coi như là xong rồi, ta lập tức phải lên đường rời khỏi đây, tỷ bảo trọng."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đi theo ra ngoài đường, Tiền Mộc Mộc giơ tay lên vẫy vẫy.

Hắng giọng hô: "Sau này nếu như đi ngang qua thôn Lộ Sơn, có thời gian rảnh thì đến Hứa gia ở cuối thôn ngồi một chút!"

Nghe nói như thế, Hổ Tử không khỏi nước mắt lưng tròng, quay đầu phất tay đáp lại, run giọng nói: "Ta biết, Hứa đại tỷ!"

Một người cao hơn một mét tám mấy, nước mắt tuôn rơi, khóc nhè... Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười, lại dùng sức quơ quơ.

Đưa mắt nhìn theo người hoàn toàn biến mất ở đầu ngõ Lâm Nhai, Tiền Mộc Mộc mới thu hồi ánh mắt, đi vào trong ngõ.

Đến góc ngõ sâu yên tĩnh, nhìn trái ngó phải.

Đảm bảo không có ai, cô mới mở hệ thống siêu thị, mua hai mươi cân gạo, hai mươi cân gạo kê, mười cân gạo nếp cẩm, còn có củ cải muối vị cay, lão cán mụ các loại bỏ vào trong giỏ.

Một số hàng khô như tôm, rong biển, tảo tím, mộc nhĩ, vỏ đậu... cũng không buông tha, mua một bao tải to đặt lên trên gùi.

Loading...