Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:30:14
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên chân bỗng nhiên có một tiểu tử đi theo.
Hứa Hạnh Phúc bị què chân, được mấy đứa nhỏ trong nhà nuôi vô cùng tốt, mấy ngày nay cũng dần dần thích ứng với việc ba chân đi đường, chỉ là đi còn không phải rất vững vàng.
Cúi mắt nhìn Hứa Hạnh Phúc, Tiền Mộc Mộc cười cười, cũng không đuổi tiểu tử kia về nhà, tiểu cẩu vẫn phải ra ngoài, cứ nhốt ở trong nhà cũng không phải chuyện tốt.
Tiền Mộc Mộc đi nhanh, Hứa Hạnh Phúc mập mạp như cục thịt, lè lưỡi có chút theo không kịp, nàng cũng không nóng nảy, chậm rãi bước chân chờ.
Cách đó không xa.
Lưu Đại Tráng nghênh ngang đi ở phía trước, giống như một tiểu bá vương trong thôn, "Nói với các ngươi nha, hôm nay phải nhẹ nhàng một chút, ngày hôm qua phát hiện cái ổ thỏ kia, chính là bị các ngươi dọa chạy mất, hôm nay nếu như lại phá hỏng chuyện tốt của ta, ta sẽ không dẫn bọn ngươi đi nữa!"
Đang nói chuyện, quần áo của Lưu Đại Tráng bỗng nhiên bị túm lại, Ngưu Tiểu Trang chỉ vào con ch.ó nhỏ khập khiễng phía trước, "Đại Tráng, ngươi xem, con ch.ó kia giống con ch.ó mà nhà ngươi vứt bỏ hay không?"
Lưu Đại Tráng híp mắt qua loa nhìn, vốn không coi ra gì, nhưng khi nhìn thấy con ch.ó nhỏ mập mạp kia, con mắt thoáng cái liền trợn tròn.
"Con chó c.h.ế.t kia thế mà không chết?"
Ngưu Tiểu Trang ngậm một cọng cỏ nhỏ trong miệng: "Nhìn không chỉ không chết, hình như còn được nuôi không tệ, người bên cạnh là... Nương của Hứa Gia Thạch?"
Trước đó bắt chuồn chuồn, Vương Cẩu Đản bị ăn thiệt thòi trong tay Tiền Mộc Mộc, mắt xoay vòng như bánh xe, liền nói: "Đại Tráng, còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi cướp chó nhà ngươi về đi! Đó chính là chó nhà ngươi đó, vốn dĩ con ch.ó kia nên là của ngươi."
Bắt con ch.ó mập như vậy về, còn có thể ăn một bữa ngon... Lưu Đại Tráng lập tức có chút động tâm.
Ngưu Tiểu Trang nhổ cỏ nhỏ trong miệng ra: "Đại Tráng, ta khuyên ngươi không nên. Hứa thẩm kia cũng không phải người dễ chọc, hẳn là ngươi cũng không muốn nhìn thấy cha nương ngươi bị nàng ấn xuống đất đánh tơi bời đúng không?"
Bên trong đất đánh người, Lưu Đại Tráng cũng ở hiện trường, hai người lớn bị một quả phụ đánh chạy tán loạn khắp nơi, chật vật ngay cả chó cũng không bằng, lúc ấy hắn nhìn còn rất sảng khoái, nhưng cái này nếu là trên người cha nương hắn...
Rùng mình một cái, Lưu Đại Tráng sinh lòng lùi bước: "Đi bắt thỏ đi, chó nhà ta cũng không cần nữa, Hứa Gia Thạch nhà bọn họ thích nuôi thì nuôi thôi."
Mấy đứa nhỏ nghe vậy, đi theo phía sau lên trên đỉnh núi, Vương Cẩu Đản đi ở phía sau có chút không cam lòng, thầm nghĩ: Thật là một kẻ nhát gan!
Hướng trên mặt đất nhổ một bãi nước bọt, lại nhìn về bên kia, hắn cũng đi theo tiểu đội ngũ.
Động tĩnh bên kia, Tiền Mộc Mộc cũng không phát giác được.
Chỉ một lòng nhìn Hứa Hạnh Phúc, dáng vẻ đi đường vui vẻ.
Quả nhiên chó nông thôn Trung Hoa, khi còn bé rất đáng yêu, sau khi lớn lên thì cũng tạm được.
Chờ hết lần này đến lần khác, kiên nhẫn cuối cùng cũng bị hao hết, Tiền Mộc Mộc ôm con ch.ó nhỏ thả vào trong gùi, bước nhanh đi lên trên núi.
...
Đi lòng vòng trên núi một vòng, không thu hoạch được gì.
Lâm sản rải rác, ngược lại khiến nàng phát hiện không ít.
Bên trong gùi đầy ắp, Tiền Mộc Mộc ôm Hứa Hạnh Phúc trong tay, đi xuống dưới núi, trong rừng cây rậm rạp kỳ thật không cảm giác được thời gian trôi qua, nhưng ở trong này cũng chậm trễ rất lâu, đã đến lúc xuống núi rồi.
Đến chân núi.
Mặt trời chói chang, tháng tám vào thu.
Mặt trời chiếu đến mức da đầu đau nhức, Tiền Mộc Mộc trước đó đã kéo dây leo, bện thành mũ rơm đội lên đầu, còn đan cho Hứa Hạnh Phúc một cái, cái đầu nhỏ đội nón cỏ nhu thuận vô cùng, cũng không nhúc nhích lung tung.
Về đến nhà.
Mấy đứa trẻ nhìn thấy trên đầu chó con cũng có mũ rơm, đều hâm mộ không thôi, Hứa Tiểu Bảo cười hì hì: "Hứa Hạnh Phúc, tỷ tỷ mượn đeo chút ha."
Vừa dứt lời, mũ đã an vị trên đầu cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-114.html.]
Móng vuốt nhỏ của Hứa Hạnh Phúc cào ống quần Hứa Tiểu Bảo, nhỏ giọng kêu gâu gâu, giống như đang bảo cô bé trả lại cho nó.
Hứa Gia Tề thấy thế, cũng đưa bàn tay nhỏ bé đi bắt mũ rơm trên đầu Hứa Tiểu Bảo: "Tiểu muội, ta cũng muốn đội."
Hứa Gia Thạch, Hứa Gia Phục cũng tham gia vào, ba chân bốn cẳng tranh đoạt, ngoài miệng cãi nhau không ngừng.
Nhưng chỉ là một cái mũ rơm bình thường không có gì lạ, có gì tốt để cướp?
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Thậm chí có chút bất đắc dĩ.
Lấy mũ rơm trên đầu mình xuống.
"Đừng tranh giành, cầm cái này đi, cho các con tự chơi."
Hứa Gia Thạch giương nanh múa vuốt muốn đi lấy, lại bị Hứa Gia Liên cướp đi trước một bước.
Hứa Gia Phục có chút cạn lời: "Đại ca, huynh cũng sắp hai mươi rồi, sao còn cướp đồ của tiểu hài nhi?"
Hứa Gia Liên cười: "Ta làm việc dưới ruộng, phơi nắng đó. Cái này rất thích hợp."
Hứa Gia Thạch lại không chịu, cả người đều nằm trên người Hứa Gia Liên, dùng sức giành mũ rơm: "Đại ca, cho ta —— "
Nhìn mấy đứa nhỏ cãi nhau túi bụi, Tiền Mộc Mộc lắc đầu đi vào phòng bếp, buồn bực lầm bầm: "Thật sự là không rõ, một cái mũ thì có cái gì tốt để cướp."
Nghĩ linh tinh bị Lý Nha Nhi nghe được, đôi mắt to đen bóng của nàng ấy nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong viện, ánh mắt như sao băng bay vụt qua.
Mẹ chồng, đương gia cùng tiểu thúc tiểu cô bọn họ nào phải đoạt cái mũ cỏ kia, đó là muốn đoạt quan tâm cùng tình yêu của ngài đó...
Nhưng.
Trong này duy chỉ có không có lão tam.
Liếc mắt nhìn tiểu thiếu niên đang yên tĩnh ngồi dưới mái hiên, Lý Nha Nhi đi vào phòng bếp, ngồi trước bếp giúp nhóm lửa.
Trong lòng thực sự tò mò, nàng ấy mở miệng nói: "Mẹ chồng, tam đệ nhìn là một người yên tĩnh, sáng sớm hôm nay, con dâu cũng chưa thấy hắn mở miệng nói chuyện qua."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười một tiếng.
"Cho nên ta mới nói, hắn là hũ nút. Nhưng con ngàn vạn lần đừng xem thường hắn, hắn độc miệng vô cùng."
Nhớ ngày đó, nàng vừa tới nơi này.
Bị tiểu tử kia chọc tức mấy lần.
"Thật sao..."
Lý Nha Nhi theo bản năng đáp lại, trong lòng lại càng tò mò.
...
Nhà cũ Hứa gia.
"Cái gì?! Ngươi muốn gả khuê nữ của nhà đường chất nhi ngươi cho Đại Liên?"
Hứa lão thái thái cau mày, quả thực không thể tưởng tượng nổi, bà ấy xua tay nói: "Không được! Tuyệt đối không được! Lý thị kia đã kết thân với Đại Liên rồi, ngươi đừng có gây chuyện gì cho ta, lão bà tử ta còn chưa sống đủ đâu."
Hứa Văn Phương mặc áo gai vải xám, chải đầu phụ nhân, dịch ghế tới gần, mạnh mẽ kéo cánh tay Hứa lão thái thái, lấy lòng nói: "Nương, người đừng nói như vậy nha. Lý thị kia con nghe nói, tư thông lại bỏ trốn... Loại hàng nát đồi phong bại tục này, nên trói trên cột để cho lửa thiêu chết!"
"Đại Liên ta cũng không phải không biết, nhu thuận lại hiểu chuyện, an tâm bổn phận lại chịu khó, là nam nhi tốt, nam nhi tốt như vậy nên cưới một khuê nữ tốt mới không đến mức ủy khuất hắn."
"Nương, người đừng không tin, những chuyện thối nát kia của Lý thị đều truyền khắp mười dặm tám hương rồi, sẽ không ai không biết. Người nghĩ xem, nếu Đại Liên nghe thấy những lời đồn đãi nhảm nhí đó, trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào? Vốn tưởng rằng cưới được một khuê nữ tốt, lại không ngờ lấy về một tấm khăn đã được người ta dùng qua, chuyện này cho dù là ai, trong lòng sao có thể dễ chịu?"