Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:30:00
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương thẩm tử gãi gãi má.
Đi đến miệng giếng đầu thôn.
Dòng người gánh nước, xếp hàng dài.
Hai người bước đến cuối hàng xếp hàng.
Hứa bà mối đứng xếp ở phía trước, cảm giác có người ở phía sau.
Quay đầu liếc nhìn một cái, hóa ra là Tiền Mộc Mộc.
Bà ấy nở nụ cười, cực kỳ thân thiết chào hỏi một tiếng, sau đó lại gần nhỏ giọng nói: "Này - ngươi có nghe nói chưa, chuyện hôn sự của nhà Hứa đại và Cố gia hỏng rồi!"
Vừa nghe có tin đồn, đầu của Trương thẩm tử chen đến, mắt sáng lấp lánh, vội thúc giục: "Có chuyện gì thế? Mau kể cho ta nghe!"
Hứa bà mối nhìn trái ngó phải, thấy thẩm tử Cố gia không có ở đây, mới đầu áp sát đầu, thì thầm nói: "Nói về chuyện này thì rất thú vị."
"Hứa Lưu thị kia đến Cố gia là mối, Tưởng gia ở cách vách cũng nghe thấy tiếng động, vừa nghe nói nhà Hứa đại sẵn sàng đưa ra năm mươi cân lương thực để cưới Cố Tiểu Vũ, Tưởng gia kia cũng động tâm, bảo lão đại Như Hoa nhà bọn họ đi làm loại chuyện chỉ có gái điếm hạ tiện mới làm, buổi tối qua, hai người ở trong rừng cây nhỏ kia làm chuyện ấy!"
Mắt của Trương thẩm tử trợn to.
"Thật hay giả?"
Hứa bà đỡ vỗ n.g.ự.c đầy tự tin, "Tin đồn của Hứa bà đỡ ta chưa bao giờ là không có căn cứ, là thật!"
"Sáng sớm hôm nay Hứa Lưu thị cố ý mang ba mươi cân lương thực đến Tưởng gia làm sính lễ, nói là Tưởng Như Hoa không biết giữ mình, Hứa gia nguyện ý nhận nha đầu đó đã xem là không tệ rồi...", " Tưởng Như Hoa trưa nay đều đã đến nhà Hứa đại hầu hạ Hứa Ngật Đáp rồi! Nếu ngươi không tin, thì đến cửa nhà Hứa Đại nhìn xem, liếc một cái đúng chuẩn như ta nói với ngươi... Chẳng qua vừa vào cửa đã bị đè một đầu, sau này còn không biết bao nhiêu ngày khổ đang chờ nha đầu Như Hoa đó nữa!"
Trương thẩm tử hít một hơi lạnh.
Tràn đầy cảm khái mà nói: "Người trẻ tuổi bây giờ, đúng thật là trác táng..."
Tiền Mộc Mộc nghe xong, chỉ cười cười.
Cũng không đưa ra nhận xét gì.
Nữ chính trong sách vốn dĩ sẽ không thành hôn với người trong thôn.
Chỉ là, Cố Tiểu Vũ này đúng là hại hai tiểu tử nhà nàng không ít.
Nữ chính này, có hơi khiến người ta đau não.
Tin đồn này vừa hết, Hứa bà đỡ lại nói đến chuyện khác.
Mắt không ngừng liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, có vẻ muốn nói lại thôi.
Muốn hỏi chuyện của Lý Nha Nhi, lại không dám.
Tiền Mộc Mộc chỉ nhìn thôi, không vạch trần cũng không tiếp lời.
Đội ngũ xếp hàng mất nửa ngày, mới đến lượt nàng gánh nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thành công gánh được nước, quay đầu nhìn.
Phía sau bọn họ, vẫn là một hàng dài.
Tách Hứa bà đỡ ở ngã rẽ, hai người đi về phía nhà mình.
Trên đường đi, gặp phải bá nương của Thặng Phạn.
Vốn chỉ là quen biết qua loa, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn nói nhiều, chào hỏi xong định đi, lại thấy bá nương của Thặng Phạn nở một nụ cười.
Nụ cười đó chỉ nhìn thôi, đã thấy cực kỳ giả dối.
"Thật sự cảm ơn ngươi đấy thẩm tử Hứa gia, nhờ có hai bộ y phục mà ngươi tặng, mới để Thặng Phạn nhà chúng ta không đến nỗi trần truồng ra ngoài... Chỉ là ngươi làm như vậy, làm như thể ta cố ý không cho Thặng Phạn mặc y phục, khiến người ta cảm thấy không thoải mái trong lòng."
Tiền Mộc Mộc kéo một nụ cười.
"Thẩm tử Đường gia, ngươi nghĩ nhiều rồi. Là do Tiểu Thạch Đầu nhà ta chơi thân với Thặng Phạn nên mới tặng. Tiểu hài tử chơi thân với nhau, thích tặng đồ linh tinh cho nhau. Hài tử Thạch Đầu kia nghịch ngợm không thôi, sau này ta sẽ nói với nó, bảo nó đừng làm như vậy nữa, đúng là thêm phiền cho ngươi, đúng là ngại quá."
Xin lỗi nhé, Tiểu Thạch Đầu.
Sau này nương sẽ bù lại sau, bây giờ trước tiên đứng ra gánh cái nồi này.
Tiểu hài tử vốn dĩ thích làm những chuyện kỳ lạ, thẩm tử Đường gia cũng hiểu đạo lý này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-108.html.]
Đối phương xin lỗi còn nói rõ nguyên nhân, nếu như còn cố chấp không buông, lại lộ vẻ nàng ta là người tính toán chi ly.
Sắc mặt của thẩm tử Đường gia có hơi không được tự nhiên.
"Thì ra là ý của lão nhị nhà người à, ta còn tưởng là ngươi... Nếu là tiểu hài nhi chơi với nhau, thì coi như ta chưa nói gì cả, dù sao cũng cảm ơn Tiểu Thạch Đầu nhà ngươi."
Tiền Mộc Mộc cười dịu dàng, chỉ là nụ cười đó chỉ hời hợt bên ngoài.
"Ngươi đừng nói như vậy. Sau khi cha nương Thặng Phạn không quan tâm Thặng Phạn nữa, ngươi là bá nương, còn bằng lòng nhận nuôi Thặng Phạn, cho nó một cái nhà, trong lòng nó không biết cảm ơn ngươi nhiều đến mức nào... Thẩm tử Đường gia ngươi làm chuyện tốt này, tấm lòng lương thiện như vậy, thần phật cũng sẽ ghi nhớ công đức của ngươi."
Bị khen như vậy, trên mặt của thẩm tử Đường gia có hơi ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ
"Ôi dào! Gì mà công đức hay không công đức, ta chỉ thấy hài tử Thặng Phạn kia đáng thương, cũng không có cha nương quan tâm, nên mới nhất thời mềm lòng cho nó miếng cơm ăn... Ta còn có việc phải làm, đi trước."
"Ha ha ha.. Tấm lòng lương thiện, công đức..." Miệng của Đường thẩm tử nhỏ giọng lẩm bẩm, từ từ đi xa.
Nhìn Đường thẩm tử rời đi, Trương thẩm tử không thể tin nổi mà nhìn Tiền Mộc Mộc, "Ngươi điên rồi à? Đường thẩm tử kia ở trong thôn nổi tiếng là mụ đàn bà ác độc, tâm địa thiện lương? Còn công đức... Lời độc ác như vậy, thật không ngờ nương nói ra miệng được."
Tiền Mộc Mộc lại mỉm cười.
"Đôi khi, sức mạnh của ngôn ngữ là vô hạn."
Trương thẩm tử ngẩn người.
"Ngươi đúng thật là điên rồi."
Tiền Mộc Mộc tiếp tục đi.
Miệng nói: "Hài tử Thặng Phạn kia không có cha nuôi nương thương, nhà bá phụ duy nhất nhận nuôi nó, cũng chỉ vì sợ bị người trong thôn đồn đoán nên mới nhận nuôi nó, suốt ngày không phải bị mắng chính là trên đường bị đánh..."
"Một thời gian trước ta thấy hài tử kia bẩn thỉu, đến cả y phục để thay đổi cũng không có, nên bảo Tiểu Thạch Đầu nhà ta đi tặng hai bộ. Kết quả ngươi xem, Đường thẩm tử này nhịn mấy ngày nay mới đến trước mặt ta nói chuyện này, chính là sợ bị người khác bắt lỗi, nói lòng dạ nàng ta hẹp hòi."
"Nếu như nàng ta sợ người khác đặt điều, nói rõ trong lòng nàng ta cũng hy vọng được người khác khen ngợi. Vừa rồi ta nói những lời đó, ngươi không thấy trên mặt nàng ta sắp nở hoa ra hoa rồi sao?"
Nói đến đây, Tiền Mộc Mộc khẳng định:
"Sau chuyện này, không nói Đường thẩm tử đối xử với Thặng Phạn tốt hơn bao nhiêu, nhưng thái độ ít nhiều gì cũng sẽ thay đổi."
Trương thẩm tử sững sờ.
"Mộc Mộc, đầu óc của ngươi thật thông minh."
Tiền Mộc Mộc trợn mắt.
"Là ngươi quá ngốc."
Trương thẩm tử tỉnh táo lại.
Cắn răng đá vào ống quần của Tiền Mộc Mộc một cái!
Ném lại một câu "Ngươi mới ngốc!", gánh đòn gánh nước lon ton chạy xa, bước đi mạnh mẽ đó, một chút cũng không giống người lên chức nãi nãi.
Đối mặt với hành vi trẻ con như vậy, Tiền Mộc Mộc không biết nên cười hay nên khóc.
Đi chậm chậm, cũng không đuổi theo.
Chạy một quãng đường, Trương thẩm tử đứng ở đó.
Đợi người đến gần, mới lại tiếp tục đi.
"Sau này ta cũng nói chuyện với Đường thẩm tử. Hài tử Thặng Phạn kia thật sự đáng thương, trước đây ta cũng muốn giúp một tay, nhưng lại sợ bị Đường thẩm tử bắt gặp được rồi nói."
Nhưng bây giờ nhìn Mộc Mộc làm như vậy, nàng ấy đột nhiên cũng muốn góp một phần sức lực, cho dù chỉ một chút cũng được.
Tiền Mộc Mộc cười gật đầu.
Đến cửa nhà, hai người tách nhau ra.
Vươn tay đẩy cửa viện, mấy hài tử đều đã ra ngoài.
Chỉ còn lại một mình Lý Nha Nhi, ngồi dưới mái hiên.
Tiền Mộc Mộc hơi ngừng lại, đổ thùng nước vào trong vại, bước chậm đến ngồi dưới mái hiên, đắn đo lựa chọn từ ngữ.
"Lý cô nương."