Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:29:58
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Gia Thạch nhiệt tình chạy lại, nắm lấy góc y phục của nàng, đôi mắt to sáng lấp lánh, "Nương, người đó là ai vậy? Sao lại đột nhiên đến nhà chúng ta?"

Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo cũng bước đến, mỗi người một miệng mà hỏi.

Vuốt vuốt đầu từng đứa, Tiền Mộc Mộc dịu dàng nói: "Đó là đại tẩu tẩu của các con, từ nay về sau sẽ sống ở chỗ này, các con phải thân thiện một chút, biết chưa?"

Hứa Tiểu Bảo muốn cắn móng tay, nhưng lại nhớ lời căn dặn của nương, buông tay xuống, ngoan ngoãn hỏi: "Nương, tối nay tẩu tẩu ngủ ở chỗ nào?"

Này…

Câu hỏi này thật sự làm khó nàng.

Giữ vững nguyên tắc giải quyết không được, thì đẩy về sau.

Tiền Mộc Mộc bình tĩnh nói:

"Trời còn sớm, muộn chút nữa rồi nói."

"Bây giờ việc nên làm, là nấu cơm."

Lời này vừa nói ra, Hứa Gia Thạch giơ tay.

"Hôm nay, con nhóm lửa cho nương!"

Hứa Gia Phục chen vào.

"Không phải, hôm nay là con!"

Hứa Tiểu Bảo nghiêng đầu.

"Hôm qua không phải là ngũ ca sao, hôm nay phải là Tiểu Bảo mới đúng."

Hứa Gia Tề bĩu môi, mặt đầy phản đối.

"Không phải, nên là con mới đúng!"

Mấy hài nhi này từ khi biết chân của Hứa Gia Lăng bị thương, liền tranh nhau muốn thay nhau nhóm lửa, kết quả tranh nhau tới lui, còn tranh đến mức hồ đồ.

Mỗi người một miệng, như tiếng quạ kêu.

Ồn đến mức đầu muốn nổ tung.

Tiền Mộc Mộc có hơi đau đầu.

Mạnh mẽ lôi kéo mấy tiểu hài tử như đang đấu bò ra khỏi nhau.

"Các con đủ rồi đấy, ngoan ngoãn một chút cho ta."

Lời nói vừa rơi xuống, mấy nhóc con đang cãi nhau thành một đống, đứa nào đứa nấy không phục mà khoanh tay, miệng hừ hừ lẩm bẩm.

Tiền Mộc Mộc cười không được khóc cũng chẳng xong

Thật sự không hiểu nhóm lửa, có gì đáng để tranh.

Nàng cũng không truy cứu, trực tiếp gọi Hứa Gia Liên đang chẻ củi trong viện.

"Đại Liên, con đến nhóm lửa cho ta."

Nghe thấy nương thân gọi mình, trên mặt Hứa Gia Liên lộ ra ý cười, ôm củi chạy thẳng vào bếp.

Mấy hài tử thấy không có phần của mình, giận đùng đùng nắm chặt nắm tay nhỏ, nhưng cũng không cãi nhau nữa.

Hứa Gia Lăng đang ngồi dưới mái hiên, đột nhiên lên tiếng gọi Hứa Gia Tề.

Hứa Gia Tề bước đến, gãi gãi đầu.

"Tam ca, huynh gọi đệ làm cái gì?"

Hứa Gia Lăng hơi mím môi.

"Kẹo que."

Hứa Gia Tề hơi ngây người.

"Gì cơ?"

Hứa Gia Lăng hơi híp mắt.

Có hơi bực bội, lại có hơi ngượng ngùng.

"Kẹo que đó đồ ngốc! Kẹo que trước kia nương đưa cho đệ, bảo đệ chuyển cho ta, trả lại cho ta."

Hứa Gia Tề ngây ngô nói: "Tam qua, đã qua lâu như vậy rồi, sao có thể còn nữa? Đệ đã ăn vào bụng từ lâu rồi. Hơn nữa lúc đó, huynh cũng đồng ý cho đệ rồi."

Hứa Gia Lăng đỡ trán.

Vẫy vẫy tay.

"Thôi đi, coi như ta chưa nói gì."

Hứa Gia Tề bĩu môi.

Cái gì chứ! Tam ca mới ngốc!

Nương đã nói, nó rất thông minh có được không!

Trong phòng bếp.

Trong bếp, tay Tiền Mộc Mộc đang bận rộn, miệng cũng không ngừng nghỉ.

Chuyện đã bàn bạc xong với Hứa lão thái thái ở bên nhà cũ, đều kể lại cho Hứa Gia Liên nghe, cuối cùng nàng lại nói: "Nếu như con có ý kiến gì, thì nói cho ta nghe, ta sẽ nghĩ cách làm được."

Hứa Gia Liên cúi đầu, nhóm lửa.

"Nương, chuyện này nương quyết định là được, con không có ý kiến gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-107.html.]

Tiền Mộc Mộc nghe xong, trầm ngâm một lát.

Dừng động tác thái rau.

"Đại Liên."

Giọng điệu có vài phần nghiêm túc.

Hứa Gia Liên nghe ra ý tứ trong đó, hắn ngước mắt lên.

"Nương, người nói đi."

Bỏ d.a.o xuống, Tiền Mộc Mộc ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Gia Liên.

"Đại Liên, nương hy vọng con nghĩ kỹ. Thành hôn không phải chuyện đùa, đây là chuyện lớn của cả đời."

Hứa Gia Liên hơi ngẩn người.

"Nương, người không thích Lý Nha Nhi sao?"

Tiền Mộc Mộc lắc đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Người cùng con chung sống cả đời là thê tử của con, không phải nương. Nương chỉ hy vọng con đừng qua loa đưa ra quyết định, càng đừng vì lập gia đình mà lập gia đình."

Hứa Gia Liên cụp mắt xuống.

Im lặng một lát.

Mới nói: "Nương, những lời nhi tử nói sáng nay là thật lòng. Mối hôn sự này là cha định ra thay cho nhi tử, bây giờ cha đã mất mấy năm. Đây là tâm nguyện chưa hoàn thành của cha, cũng là tâm nguyện chưa hoàn thành của nhi tử, nhi tử hy vọng có thể hoàn thành tâm nguyện này, vì cha và cũng vì chính con."

Tiền Mộc Mộc nặng nề gật đầu.

Bàn tay thon dài vỗ vỗ lên bờ vai rộng của hắn.

"Con tự có suy nghĩ riêng luôn là điều tốt, chỉ là..."

"Con đồng ý kết thân với khuê nữ đó, thì phải tôn trọng nàng ấy cả đời, yêu thương nàng ấy, bảo vệ nàng ấy, đừng để nàng ấy khóc, càng đừng để nàng ấy chịu oan uổng, biết chưa?"

Hứa Gia Liên trịnh trọng gật đầu.

"Nhi tử biết."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Đứng dậy.

Mắt sâu thẳm, nhìn xuống Hứa Gia Liên.

"Vậy con cũng nhớ kỹ, nếu như tương lai có một ngày, vì chuyện riêng của con mà phụ bạc nha đầu đó, người làm nương là ta này, sẽ thay nàng ấy đòi lại công bằng."

Nhìn nương không giận tự uy, Hứa Gia Liên nuốt nước bọt.

"Nhi tử không dám."

Nghe được câu trả lời này, Tiền Mộc Mộc mới nở nụ cười.

"Rất tốt, đúng thật là nhi tử ngoan của nương."

Thấy sắc mặt của nương dịu lại, Hứa Gia Liên thầm thở phào nhẹ nhõm, nương vừa nãy thật sự đáng sợ, hắn không hiểu sao có loại cảm giác như d.a.o kề lên cổ…

Hôm nay chuyện Hứa gia ở cuối thôn có một tức phụ nhi mới đến, đã truyền với tốc độ như gió cuốn rồng bay, lan khắp cả thôn.

Ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một lát, Tiền Mộc Mộc gánh thùng nước, đi tìm Trương thẩm tử ở cách vách.

Hai người sóng vai, cùng nhau đi về phía đầu thôn.

Trên đường đi, Trương thẩm tử cả kinh.

"Đúng rồi!"

Doạ cho Tiền Mộc Mộc giật mình.

Nàng không vui mà trợn mắt một cái.

"Có chuyện thì nói, ngươi đừng la la hét hét được không?"

Không để ý đến lời oán hận của Tiền Mộc Mộc, cả khuôn mặt của Trương thẩm áp lại gần, thần bí nói: "Cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi, khoảng thời gian trước ở Lý Gia Trang có một chuyện xấu truyền ra, Lý Nha Nhi đến nhà ngươi kia có tư tình với người khác còn muốn chạy trốn theo tình, cuối cùng bị người Lý gia tóm về, nghe nói chuyện này làm ầm lên rất lớn, lúc đó ta nghe chỉ coi như chuyện cười, bây giờ mới nhớ ra..."

Nói đến phía sau, thấy vẻ mặt của Tiền Mộc Mộc bình tĩnh.

Trương thẩm tử có hơi không bình tĩnh.

"Này! Ngươi có nghe thấy ta nói chuyện không?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Nghe thấy rồi, vậy thì sao?"

Trương thẩm tử hơi bức bối

"Ngươi chẳng lẽ không tức giận? Cũng sẽ không muốn lập tức chạy về nhà, chất vấn Lý Nha Nhi kia sự thật bên trong? Hay là nàng ấy đã thú nhận hết với ngươi rồi?"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Nói thế nào đây... Bây giờ ta ra ngoài gánh nước, nếu như vội vàng không gánh nước mà chạy về, chuyện này liên quan đến danh tiếng của khuê nữ còn son, chỉ vì lời đồn đại bịa đặt, chạy về chất vấn người ta... Lỡ như cuối cùng gây ra chuyện nhầm nhọt linh tinh thì không hay rồi."

"Vẫn là chờ gánh nước về, sau đó lại rồi tìm cơ hội thích hợp hỏi rõ ràng, dù sao cũng không vội trong chốc lát. Nói một câu không hay, nha đầu đó còn chưa vào gia phả Hứa gia ta, gấp cái gì?"

Trong mắt Trương thẩm tử lóe lên một tia kinh ngạc.

"Mộc Mộc, ta nghĩ ta nên học hỏi ngươi."

Về chuyện này, Tiền Mộc Mộc biểu thị đồng ý.

"Sau này nói chuyện đừng giật mình như vậy, lúc nào cũng dọa ta."

Loading...