Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:29:49
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"À? Vậy sao?"
Tiền Mộc Mộc gãi đầu, nhìn trái ngó phải.
"Đại Liên đâu rồi?"
Lời nói vừa dứt, cửa viện bị đẩy ra.
Hứa Gia Liên vác một bó củi khô lớn đi vào, trên đó còn quấn lấy dây đậu cô ve đậu dải, mặt hắn đỏ bừng, dùng sức lớn đặt bó củi khô lớn vào góc hiên nhà.
Bỏ vật nặng trên vai xuống, Hứa Gia Liên cũng thở phào nhẹ nhõm, dùng tay áo lau mồ hôi rơi vào trong mắt, hắn cười tươi nói: "Nương, người vừa gọi con sao?"
Một ít việc cuối cùng trong ruộng, giống như chặt cây ngô, đào rễ cây ngô, nhổ đậu cô ve... những việc vặt vãnh đó, đều là Hứa Gia Liên dọn dẹp.
Tiền Mộc Mộc nghe vậy gật gật đầu.
"Ban đầu ta định gọi con đi nhóm lửa... Nhưng nhìn con thế này, con vẫn nên nghỉ một lát đi."
Lão đại này đúng thật là gánh vác nửa góc trời của cái nhà này, chịu thương chịu khó không thôi.
Nàng vốn dĩ muốn chia sẻ, nhưng Hứa Gia Liên luôn bảo nàng không cần quan tâm.
"Nương, con không mệt!"
"Nhóm lửa đúng không! Con đến ngay!"
Hứa Gia Liên ôm một bó củi đã chẻ, lon ton chạy vào phòng bếp, tay chân nhanh nhẹn mà nhóm lửa.
Quả thật là siêng năng đến không tưởng…
Tiền Mộc Mộc có hơi bất lực.
Quay đầu vào bếp.
Đổ gạo vào nồi nấu.
Ngồi trên ghế đẩu nhỏ, tay rửa nấm.
Thăm dò hỏi: "A Liên, con có muốn làm gì không?"
Hứa Gia Liên nghiêm túc suy nghĩ một chút.
"Muốn nhanh chóng dọn dẹp trong ruộng cho xong, sau đó chăm chỉ đan giỏ, mang lên trấn đổi tiền, tích góp đủ tiền năm tới mua mạ lúa."
Tiền Mộc Mộc: "..."
Hài tử này, sẽ không nghĩ đến thứ khác sao?
"Không phải là trước mắt, mà là tương lai."
"Con sẽ không muốn làm ruộng cả đời đi?"
Hứa Gia Liên cau mày.
"Làm ruộng cả đời, nếu như có thể nuôi sống các đệ đệ muội muội, con thấy cũng không sao, hơn nữa..."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Hơn nữa?"
Hứa Gia Liên gãi đầu.
"Hơn nữa con ngoài việc này ra, cũng không biết làm gì khác."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Không biết thì có thể học. Con mới mười tám tuổi, cái gì cũng còn kịp."
"Con suy nghĩ kỹ đi, chỉ cần là điều con muốn, ta đều sẽ nghĩ cách giúp con. Không cần sợ làm phiền ta, nương chính là nương của con."
Bệnh chung của hài tử trong nhà này, chính là rất dễ suy nghĩ nhiều.
Ngại làm phiền nàng, sợ nàng tức giận nổi giận.
Càng sợ nàng bỏ đi.
Giống như trước kia.
Trong lòng của Hứa Gia Liên thấy cảm động.
Nương làm như vậy, cũng là không muốn thấy cả đời này của hắn cứ vất vả như này đi…
Nhưng hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Cẩn thận rửa nấm sạch sẽ, đổ vào nồi trần nước.
Lúc này Hứa Gia Liên mới nhìn rõ, thứ mà Tiền Mộc Mộc bận rộn rửa từ nãy đến giờ, nhìn thấy màu sắc sặc sỡ đổ vào trong nồi, mắt hắn trợn còn to hơn cả mắt bò.
Muôn vàn lời muốn nói nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng hóa thành: "Nương, con cảm thấy con còn có thể sống thêm vài năm nữa..."
Tiền Mộc Mộc không khóc được cười không xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-103.html.]
"Con đang nói gì thế? Những nấm này đều có thể ăn được... Hay là chẳng lẽ, ta ở trong mắt con chính là người độc ác như vậy?"
"Không không không! Không phải."
Hứa Gia Liên vội vàng xua xua tay, nuốt nước bọt, "Thực ra thứ đồ chơi này, nhìn không giống thứ người có thể ăn."
Trước đây đã từng có người ăn nấm mà chết, từ đó về sau người ở thôn Lộ Sơn đều giữ thái độ tránh xa... Tình trạng này, Tiền Mộc Mộc biết.
Trước đây lên núi cũng không có thời gian hái, lần này lên núi vì quá nhàm chán, hơn nữa ngày ngày ăn đậu đũa khoai tây khoai lang, nàng thật sự ngấy rồi.
Muốn hái về đổi khẩu vị.
Nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của nương, Hứa Gia Liên cũng không nói gì thêm, chỉ là trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Thu sự lo lắng trong mắt kia vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc cong môi cười nhẹ tiếng, vớt nấm đã trần qua ra rửa lại lần nữa, sau đó để sang một bên dùng sau.
Đổ một miếng mỡ heo trộn lẫn tóp mỡ vào nồi nấu cho chảy, bốc lấy một nắm ớt khô cho vào nồi.
Xào thơm với lửa lớn xong, đổ nấm vào đảo đều.
Sau đó cho gia vị vào xào cho ngấm vị, đổ một ít nước vào hầm trong một khắc, cuối cùng cho hành lá và tỏi băm vào, đảo hai ba cái rồi múc ra.
Mùi thơm ngào ngạt, lập tức bốc lên!
Từng đợt từng đợt mùi thơm kỳ lạ, khiến Hứa Gia Liên liên tục nuốt nước miếng, trong lòng hắn không ngừng cảnh báo chính mình, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào đĩa nấm lớn, thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
Nhìn bộ dạng thèm ăn đó, Tiền Mộc Mộc phụt cười, rửa sạch nồi, tiếp đó xào những món khác.
Một hồi thao tác.
Ba món một canh, làm xong bày lên bàn.
Trong gian chính nóng bức không ngồi được, xung quanh bóng cây trong viện lại phơi thóc, Tiền Mộc Mộc dứt khoát đặt thức ăn lên bàn bếp, để mấy hài tử tự mình gắp.
Hứa Gia Thạch gắp một đũa nấm, bỏ vào miệng nhai nhai, ăn đến mức trước mắt sáng lên, vui vẻ khoa trương nói: "Nương! Nương! Nương! Đây là thứ gì vậy?! Quá quá ngon!"
Thật sự bị thằng bé đáng yêu này đánh bại, Tiền Mộc Mộc cười rồi xoa xoa đầu Hứa Gia Thạch, "Là nấm, ta hái trên núi."
Khoảnh khắc nghe được là nấm, mấy hài tử đều sửng sốt.
Hứa Gia Thạch căng thẳng không thôi nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc, muốn phun nấm trong miệng ra, lại có hơi không nỡ, phải phun ra thứ ngon như vậy, lãng phí biết bao nhiêu…
Tiền Mộc Mộc cho nó ánh mắt yên tâm.
"Yên tâm ăn, đây là nấm không độc."
Hứa Gia Thạch tin tưởng Tiền Mộc Mộc vô điều kiện, ngay lập tức lại cảm thấy thứ trong miệng thơm ngon vô cùng, nhai rồn rột nuốt xuống.
"Ngon!"
Mấy hài tử khác nghe vậy cũng yên tâm, từng đũa nối tiếp từng đũa mà gắp, đến cuối cùng suýt chút nữa thì không tranh nhau được.
Hứa Gia Lăng chân khập khiễng.
Cũng không tham gia vào, chỉ đứng nhìn bên cạnh nhìn.
Đợi mấy người gắp thức ăn xong, thằng bé mới từ từ bước lại gần, trong đĩa phần lớn chỉ còn dư lại ớt khô, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bát nhỏ, bên trong là nửa bát nấm.
Hứa Gia Lăng sửng sốt một chút.
Nhìn theo bàn tay thon đó.
Chỉ thấy đối phương cười tươi.
"Chân con bị thương không được ăn cay, ta làm đãi ngộ đặc biệt nấu riêng cho con và Tiểu Phục, đây là phần của em."
Trên người của hai tiểu phản diện trong nhà đều bị thương.
Ăn cay vết thương lâu lành, còn rất dễ bị viêm.
Trong đôi mắt lạnh như sương kia dấy lên từng gợn sóng, Hứa Gia Lăng mím môi, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Ném lại câu này, Tiền Mộc Mộc bưng bát ra ngoài.
Việc nhỏ như vậy, chẳng là là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, đều là hài tử của cùng một nhà.
Điều cần chú ý, nàng vẫn sẽ làm được.
Không liên quan đến việc có thích nàng hay không.
Chuyển một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi dưới cây.
Tiền Mộc Mộc ăn cơm trong bát.
Dưới hiên nhà, truyền đến tiếng tranh cãi.
"Nhị ca, huynh quá gian trá!"
Hứa Gia Phục che bát của mình, nghiêng người sang một bên, khuôn mặt cảnh giác nói: "Huynh thế mà lại muốn trộm thức ăn trong bát của ta! Vô sỉ!"