Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:27:33
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy nương gọi mình, mắt thường có thể thấy Hứa Gia Thạch trở nên hoảng loạn, hoang mang và bối rối tràn ngập lồng n.g.ự.c thằng bé, bởi vì quá vội vàng hoảng loạn, hốc mắt cũng đỏ lên, nó vội vàng xua tay giải thích cho mình:
"Nương, con không lấy đồ của nương."
"Cả ngày hôm nay con đều ở bên ngoài, cùng Quế Tử bọn họ đi bắt chuột đồng, nương phải tin con!"
Tiền Mộc Mộc nhắm mắt lại một lúc.
Liếc mắt nhìn về phía Hứa Gia Phục.
"Tiểu Phục, ta hỏi con lần cuối, con thật sự không có gì muốn nói với ta sao?"
Hứa Gia Phục mím chặt môi.
Không nói một lời.
Cho cơ hội hết lần này đến lần khác, lại nhận được phản ứng như vậy…
Tiền Mộc Mộc cảm thấy tim mình sắp nguội lạnh.
"Quỳ xuống cho ta!"
Một tiếng quát to!
Dọa sợ tất cả mọi người đang có mặt.
Đầu gối của Hứa Gia Phục mềm nhũn.
Rầm một tiếng quỳ xuống đất.
Hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Tiền Mộc Mộc bước nhanh lên trước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tức đến mức đi qua đi lại, cánh môi hơi mở.
Muốn mắng chửi, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Hai ngày này, trong lòng nàng không ngừng tìm lý do để bênh vực hài tử Tiểu Phục này.
Thậm chí còn cho cơ hội, đợi nó chủ động đến nói với nàng tất cả mọi chuyện.
Nhưng nàng thật sự không ngờ, hài tử này có thể hư hỏng đến mức muốn đổ tội cho người khác.......
Hít thở sâu, lại hít thở sâu.
Nhưng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc.
"Con quỳ ở chỗ này cho ta, không được đứng dậy!"
Nói xong câu này, ánh mắt nhìn quanh một vòng.
"Đừng nhìn nữa, đều đi ăn cơm cho ta."
Mấy hài tử không biết sự thật, nhìn nhau một cái.
Rõ ràng là đồ tìm thấy trên giường của tứ đệ/ tứ ca, nhưng cuối cùng người bị phạt lại là tứ đệ/ tứ ca, đây là đạo lý gì?
Chỉ có Hứa Gia Lăng, ánh mắt sâu xa nhìn Tiền Mộc Mộc một cái.
Thằng bé quả nhiên đoán không sai, nương đã biết chuyện từ sớm.
Vẫn luôn không lên tiếng, chẳng qua là đợi tứ đệ chủ động thừa nhận.
Nhưng thằng bé cũng thật sự không đoán được, tứ đệ lại biến chuyện này thành dáng vẻ bây giờ…
Trong viện Hứa gia.
Ăn cơm, cũng không dám phát ra tiếng động lớn.
Đôi mắt nhìn nhau, thận trọng dè chừng nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
Tay của Tiền Mộc Mộc dừng lại.
Cũng ý thức được dáng vẻ này của mình, doạ đến đám hài tử này.
Nàng kéo khóe miệng, cố gắng dịu dàng hết mức nói: "Xin lỗi, làm các con sợ rồi, ăn cơm đi."
Không nói thì thôi, vừa mở miệng lại là lời xin lỗi.
Mấy hài tử càng thêm nơm nớp lo sợ, đến ngẩng đầu nhìn nàng cũng không dám.
Hứa Gia Thạch lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hiểu mà nghiêng đầu, trong mắt còn loé lên ánh sáng áy náy.
"Nương, đồ là tìm thấy trên giường con, tại sao người bị phạt lại là tứ đệ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-vai-nu-ac-doc/chuong-100.html.]
Quay đầu nhìn thằng bé quỳ dưới đất một cái, Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, có hơi đau đầu nói: "Bởi vì, đồ là Tiểu Phục để trên giường con."
Lời này vừa ra, mấy hài tử đều sững sờ.
Hứa Gia Phục quỳ ngoài phòng khách, càng là cả người cứng đờ.
Xấu hổ cúi đầu xuống, trước mắt dần dần mờ đi, góc y phục bị nắm nhăn nhúm, giọt lệ rơi lộp độp xuống mu bàn tay.
Thì ra, nương đã biết từ sớm…
…
Hứa gia cuối thôn.
Ăn tối xong.
Mấy hài tử rất có mắt nhìn, hoặc là sớm về phòng nghỉ ngơi từ sớm, hoặc là ra ngoài chơi với bạn cùng thôn, đều không lựa chọn ở lại trong viện.
Mặt trời biến mất sau ngọn núi xa xăm, xung quanh dần tối lại.
Bị bắt quỳ, Hứa Gia Phục vẫn luôn ngoan ngoãn quỳ ở đó, thậm chí động đậy một chút cũng không dám.
Thấy hài tử này ngoan như vậy, ngược lại khiến người ta không nỡ trách phạt, nhưng phạm sai lầm thì phải có thái độ, Tiền Mộc Mộc cố bày mặt nghiêm túc, bưng một bát cơm, đi đến trước mặt Hứa Gia Phục rồi ngồi xổm xuống, đưa bát cơm đầy ắp qua.
"Ăn cơm."
Đôi mắt đẫm lệ nhìn nương thân ở trước mắt, Hứa Gia Phục cắn nhẹ cánh môi đang run run, cay đắng trào ra khỏi hốc mắt, nó khàn giọng nói: "Nương..."
Nhìn bộ dạng đáng thương này, dù lòng có cứng cỏi đến đâu cũng mềm đi, Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
"Cho dù như thế nào, ăn cơm trước đã."
Bụng đói kêu ùng ục, Hứa Gia Phục nhận lấy bát, xúc từng thìa từng thìa to, ăn như hổ đói, nhai cũng không nhai, ừng ực nuốt thẳng vào bụng.
Tiền Mộc Mộc chuyển một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi trước mặt.
Đỡ cằm, yên lặng nhìn.
Đợi đến khi người ăn cơm xong, nàng lại đưa một bát nước qua.
Hứa Gia Phục uống một hơi hết bát nước, ợ một tiếng.
Ăn no uống đủ, cũng đến lúc tính toán chuyện cũ rồi.
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc bình thản.
"Tại sao lại đổ tội cho Tiểu Thạch?"
Thấy tiểu gia hoả định mở miệng, nàng ngụ ý cảnh cáo nói: "Tiểu Phục, đây là cơ hội cuối cùng nương cho con, con tốt nhất nên nắm lấy."
Lúc mới phát hiện chuyện này, nàng tức đến nỗi hận không thể tách đỉnh đầu của người khác!
Nhưng bình tĩnh lại nghĩ, Tiểu Phục làm như vậy chắc chắn cũng có nguyên nhân. Thay vì đánh một trận đau, không bằng hỏi rõ ràng rồi dạy bảo tử tế.
Tiểu hài tử mà, đều là từng bước từng bước sai lầm rồi mới trưởng thành.
Hứa Gia Phục mím môi.
Nói bằng giọng mũi đặc:
"Trong thời gian dưỡng thương ở cánh tay con, đây là khoảng thời gian mười năm qua, nương quan tâm con nhất, trước đây nương chưa bao giờ cẩn thận che chở cho con như bây giờ, cũng chưa bao giờ đặt tất cả sự chú ý vào con như vậy..."
"Nương, người có sáu hài tử, nhưng con chỉ có một mình người là nương. Một cái bánh sau khi bẻ ra phần có thể chia cho con, cũng không được bao nhiêu... Con chỉ là ghen tỵ mà thôi, ghen tỵ nhị ca luôn được nương quan tâm hơn chúng con..."
"Con làm như vậy, chính là muốn hủy hoại hình tượng tốt đẹp của nhị ca trong mắt nương, sau đó nương có thể sẽ chuyển sự chú ý đặt trên người nhị ca, sang con một chút, dù chỉ một chút cũng không sao..."
Nghe đoạn thổ lộ này, Tiền Mộc Mộc nói không xót xa là giả.
Tiểu hài tử muốn nhận được nhiều sự chú ý của phụ mẫu hơn, đây là bản năng sinh ra đã có, càng là lúc như thế này, lại càng cần được dẫn dắt đúng đắn…
Cẩn thận ôm Hứa Gia Phục vào lòng, Tiền Mộc Mộc dịu dàng nói: "Tiểu Phục, con nghĩ sai rồi."
Phạm sai lầm mà vẫn được nương ôm vào lòng, đầu óc của Hứa Gia Phục cũng trở thành một đống hồ nhão, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Tiền Mộc Mộc tự mình nói: "Tính cả những ngày này, mỗi lần con nói chuyện với ta, ta có bao giờ qua loa với con không? Con là người đầu tiên đi học, con cũng có thời gian ở riêng với ta nhiều nhất, con còn là người duy nhất ngủ chung giường với ta..."
"Ngược lại là tiểu hài tử Tiểu Thạch kia, ta thỉnh thoảng bởi vì nó quá ngốc nghếch, mà cảm thấy bất lực.
"Nương thân thiết với Tiểu Thạch, là vì nó hoạt bát nhất trong mấy đứa các con, cũng là người thích nói chuyện với ta nhất. Làm mẫu thân, tất nhiên cũng muốn thân thiết hơn với hài tử sẵn sàng thân thiết với mình. Nếu như con cũng thân thiết với ta nhiều hơn, con sẽ không có bận tâm như vậy nữa."
Lời này, không khác gì gáo nước tỉnh ngộ.
Hứa Gia Phục lập tức nhận ra, từ trước đến nay thứ nó vẫn luôn có, cũng chính là thứ mà các ca ca đệ đệ và tiểu muội ghen tỵ…
Rõ ràng nó từng là người hạnh phúc nhất trong đám hài tử, nhưng lại không biết trân trọng, tự tay hủy hoại hạnh phúc của mình…