Khang Hy thấy thế, ngẫm cũng cảm thấy ông thật đáng thương, vì liền bảo ông dậy.
Bây giờ, đối với chuyện Lương Cửu Công thỉnh thoảng nhận lễ vật, chỉ cần là chuyện nguyên nhân, giấu giếm, kim ngạch cũng lớn, Khang Hy sẽ để ý.
Kể cả chuyến Nam tuần , các phi tần nhận lễ trọng của dệt phủ và muối thương, chỉ cần quá phận, Khang Hy sẽ quan tâm.
Chỉ là mấy năm nay, sở thích của Minh Huyên chiều hư.
Hàng năm, Khang Hy đưa cho nàng nhiều thứ , Hách Xá Lý gia hoặc là các phi tần khác cũng tặng lễ cho Minh Huyên, công xưởng và tửu lâu của nàng ở bên ngoài đều phát triển rực rỡ.
Sau khi các quan trong triều kết phường tặng vàng cho nàng, Minh Huyên còn cảm xúc đối với mấy thứ vải dệt trang sức nữa, những thứ trong kho của nàng quá nhiều. Vì , cho dù là đồ vật trân quý, là trân phẩm hiếm ? Nàng đều thể bình tĩnh từ chối.
Quả nhiên, một thứ gì đó nhiều sẽ còn sức hấp dẫn như nữa, Minh Huyên khỏi cảm thán.
Lấy bất kỳ thứ gì trong những lễ vật thì đều giá trị xa xỉ, nhưng mà Minh Huyên ham nhận lễ vật. Không mang về chiếm diện tích.
Cho nên tặng lễ cho Minh Huyên vô cùng khó khăn, bởi vì nếu hoàng thượng lên tiếng, hoàng quý phi nhận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay cả ngạch nương của Tào Dần, nhũ mẫu lúc của Khang Hy tặng lễ, Minh Huyên cũng ý chỉ của hoàng thượng, dám nhận.
Hành động của Minh Huyên khiến mấy Hoà tần nhận lễ lập tức sợ hãi, nhạy bén còn liên tục thỉnh tội với Khang Hy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-768.html.]
"Trẫm nàng cẩn thận, nhưng mà nàng nhận đồ của bọn họ, bọn họ đều cho rằng trẫm gì bọn họ, sợ tới mức chạy đến chỗ trẫm cầu xin..." Sau khi Khang Hy nguyên nhân, đặc biệt đến đây cảm thán với Minh Huyên.
Minh Huyên nhíu mày, hiểu nhận lễ vật biến thành sự cố như ?
Tâm trạng lập tức , tức giận : "Không chịu đặt tâm tư chính sự, chỉ ngẫm nghĩ mấy thứ vô dụng ? Làm việc ngay thẳng, một lòng vì nước, cho dù tặng lễ cho thần thì hoàng thượng vẫn sẽ trọng dụng bọn họ, ?"
"Theo lý là như , nhưng mà ai cũng thông minh hiểu lý lẽ như hoàng quý phi của trẫm." Khang Hy thì bật . Đối với những chuyện hoàng quý phi nguyên tắc như thế , Khang Hy hề tức giận, thậm chí còn chút vui mừng.
Dù lễ vật mà mấy năm nay hoàng quý phi nhận đều là lễ vật sinh thần, hoặc là trao đổi lễ vật với Mông Cổ. Nàng bao giờ chủ động đòi hỏi tài vật của bất kỳ ai.
Minh Huyên liếc mắt một cái, bỗng nhớ đến chuyện mấy ngày nay, thấp giọng : "Người đừng tâng bốc thần , thần mà thông minh như thì quá. Phải , hoàng thượng, khi xuất cung với thần , cho Tào Dần một ân tình , Đại cô nương nhà cũng đến tuổi đúng ? mà thần nhắc đến hai mà vẫn thấy ."
"Trẫm cô nương đó bệnh hiểm nghèo, nàng cần quan tâm nữa." Sắc mặt Khang Hy trầm xuống, lạnh lùng .
Bệnh hiểm nghèo?
Minh Huyên biểu cảm chán ghét của Khang Hy, trong lòng lập tức đoán vị cô nương vấn đề, tuyệt đối bệnh, nhưng mà nàng cũng những chuyện liên quan đến , vì : "Có bệnh thì chữa bệnh thôi! Thần cũng với , thần thích lo chuyện của khác."
Khang Hy ừ một tiếng, cũng chuyện mất mặt của Dận Tộ.
Hắn sang chuyện khác: "Hai ngày để Dận bồi nàng ngoài dạo. Cứ ở mãi trong hành cung cũng gì thú vị, như khác nào đến một chuyến?"