"Hoàng quý phi đúng lắm, trời đất rộng lớn cũng quan trọng bằng nàng và hài tử, sinh cái thai xong thì nghỉ ngơi mấy năm ! Tuy gia nhi tử, nhưng cũng nỡ để nàng liều mạng." Sau khi thu thập những tên ăn chơi lấy phúc tấn nhà đánh cược xong, Dận Thì trở về dịu dàng với đại phúc tấn.
Ai ngờ như Nạp Lan Dung Nhược sẽ nhi tử học vấn nghề nghiệp như thế chứ? Dù gia tộc coi trọng thì thế nào, Đông Giai Pháp Hải còn thể dựa năng lực của chính để thi đỗ khoa cử đấy!
Y Nhĩ Căn Giác La thị với giọng hối : "Nếu cái thai vẫn là nữ nhi..."
"Gia trồng hồng đậu, nàng hy vọng con bé lớn thành hoàng đậu, chuyện thể trách ai chứ?" Dận Thì cũng thật sự nghĩ thoáng, chỉ là ngoài, thấy thứ tử của Nạp Lan Dung Nhược trộn lẫn với đám gì đó, trong lòng chút cảm khái. Nhi tử tranh khí còn bằng nữ nhi !
"Năm đó Nạp Lan Dung Nhược suốt ngày so sánh gia với thái tử, thái tử giỏi hơn gia chỗ , hơn gia chỗ , thái tử học những gì, hoàng a mã khen thái tử như thế nào? Nếu cái thai là cô nương, để thái tử sinh nhi tử , nhi tử của gia mấy năm nữa hẳn sinh, cũng bớt so sánh." Nhớ đến năm đó thời thời khắc khắc đều đem so sánh, Dận Thì cảm thấy thật thống khổ. Loại thống khổ vẫn nên nhường cho nhi tử của khác cảm nhận.
Y Nhĩ Căn Giác La thị Dận Thì, kéo tay và : "Mặc kệ ngoài thế nào, trong lòng và các hài tử, ngài là phu quân nhất, phụ nhất."
"Được , đừng mấy lời giả dối đó nữa, hãy chăm sóc bản thật , khỏe mạnh sống với gia đến già thì gia mới tin." Dận Thì véo mặt nàng , khẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-698.html.]
Hắn vẫn còn nhớ lời bình luận của thái tử dành cho Nạp Lan Dung Nhược năm đó, vì lòng hư vinh của bản nên chú ý đến thể yếu nhược của phúc tấn, khiến nàng dùng mạng đổi lấy nữ nhi.
Cho nên mấy năm nay, mặc kệ ngạch nương thúc giục thế nào, đều đợi thái y thể của phúc tấn điều dưỡng mới dám để nàng mang thai. rõ ràng hai sinh sản, thể của nàng cũng như hai khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
"A mã! Ăn của lão tôn một gậy!" Trong khi Dận Thì đang còn cảm khái là nam nhân , một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên truyền đến, Dận Thì nháy mắt hôn mê.
Chỉ thấy cô nương nhà tết tóc thành một nhúm đầu trùm mũ , mặc y phục của a ca, chút dè dặt nào của cô nương gia, trong tay còn cầm một chiếc gậy kim cô quen mắt, cẩn thận mới đó là chiếc gậy năm đó đoạt từ chỗ Vinh Hiến (tam công chúa), thì ném trong kho
"Con trang điểm kiểu gì ?" Dận Thì ôm ngực, chỉ cảm thấy nuôi dạy hài tử còn khó hơn lên chiến trường gấp một trăm .
Đại cách cách một tay cầm gậy gõ xuống đất, một tay vỗ n.g.ự.c : "A mã, ngài yên tâm, nữ nhi nghĩ kỹ , con noi theo Hoa Mộc Lan, cha tòng quân, tuyệt đối để khác a mã gối trống ."
Dận Thì hít sâu một , bước tới túm lấy chiếc gậy gõ lên m.ô.n.g cô bé một phát, mở miệng răn dạy: "Con chỉ là đại cách cách của nhà chúng , mà còn là hoàng trưởng tôn nữ, tầm quan trọng của con thua kém một a ca nào. Làm loạn cái gì?"
Đại cách cách cũng giận, dù cô bé cũng da dày thịt béo, nhớ đến lời dạy bảo của cô ba ba, thầm hít cái mũi, nhưng nghẹn nửa ngày cũng nặn một giọt nước mắt.