"Cửu ca thật tiền." Dận Tư chiếc mặt nạ hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời khiến cách nào thẳng, âm thầm cảm khái tự đáy lòng, xem đối xử với cửu ca hơn. Rốt cuộc cũng là ca ca ruột, ăn thịt thì gì cũng thể uống chút canh. Vừa nghĩ như , Dận Tư bỗng cảm thấy miệng tiện như cửu ca cũng là thể chấp nhận nổi.
Hai vị tiểu a ca thập nhị và thập tam vội vàng gật đầu, trong lòng cũng hâm mộ sự giàu của cửu ca. Ánh mắt của mấy vị công chúa cũng lập lòe.
Thái tử đến, tự nhiên bẩm báo với Dận Kỳ. Dận Kỳ hít sâu một , bây giờ bình tĩnh khi đối diện với vết thương mặt , chỉ là chút quen với ánh mắt của các .
"Ngũ ca ca, đau ?" Sau khi Dận Kỳ mở cửa, lập tức bước trong, tiểu Nhục Nhục chằm chằm khuôn mặt băng bó của Dận Kỳ, tuột xuống khỏi vòng tay của Dận , đó chạy đến bên chân Dận Kỳ, ngẩng đầu lên hỏi: "Có là đau ?"
Dận Kỳ cúi đầu xuống thì thấy nhóc con sắp đến nơi , vội vàng ôm cô bé lên, dịu giọng : "Không đau, một chút cũng đau."
Tiểu Nhục Nhục một tay ôm cổ Dận Kỳ, một tay khẽ chạm băng gạc, nghĩ đến dáng vẻ thất thanh rống của Nghi phi đó, cô bé lập tức òa , kêu: "Ngũ ca đau, ngũ ca đau!"
Dận Kỳ cho cảm động đến rối tinh rối mù, cuối cùng vẫn là Dận ôm về dỗ dành.
Thấy đều mang vẻ mặt như sắp thăng thiên đến nơi, Dận Kỳ trực tiếp tháo băng gạc mặt xuống, điều dưỡng lâu như , thật vết thương khá hơn nhiều . Nguyên nhân vẫn còn băng bó cho đến lúc là vì thái y đề nghị đường về nhiều gió cát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-692.html.]
Dận Kỳ tướng tai chiêu phong nhĩ (/), lúc mảnh đạn cắt trúng má khiến lỗ tai thương, tuy vết thương sâu nhưng trọng thương đến gân cốt.
(/) chiêu phong nhĩ (招风耳): là một dị tật ở tai, tướng tai hứng gió là tai mỏng, mềm, vểnh về phía .
Dận cẩn thận quan sát một hồi mới yên tâm, tuy chắc chắn sẽ để sẹo, nhưng vết sẹo cũng quá lớn. Điều may mắn chính là viên đạn b.ắ.n trúng mặt, thái tử liên tục cảm khái: "Quay đầu cảm tạ thị vệ Tác Xước La cho đàng hoàng đấy, để cô chuẩn lễ vật giúp !"
Bởi vì cách gần, tiểu Nhục Nhục ở trong lòng Dận vươn tay ôm Dận Kỳ, hôn lên vết thương của một cái, nức nở : "Ngũ ca, nhanh khỏe lên, Nhục Nhục và ngạch nương trồng nhiều cà chua, cho ăn."
Dận Kỳ ôm lòng thêm nữa, trong lòng ấm áp, chỉ sợ miệng vết thương của mà còn đau lòng , bèn dịu giọng trả lời: "Được, ngũ ca thích ăn cà chua, đa tạ thập nhé, cà chua trồng nhất định ngon."
"Vâng! Hiện tại lập tức hái cà chua cho ." Hai mắt Nhục Nhục sáng ngời, vội vàng đẩy Dận Kỳ , mặt đất, đó chạy ngoài. Cô bé vui khi thể một chút chuyện cho ngũ ca!
Vân Mộng Hạ Vũ
Dận gật đầu với Dận Kỳ, vội : "Ngũ , vết thương mặt chính là công huân của , là bằng chứng cho sự vũ của . Cô đây, chuyện với các khác , bọn họ đều lo lắng cho ."
Tiểu Nhục Nhục chạy nhanh, nhưng so với Dận chân dài, còn khỏi A ca sở thì Dận đuổi kịp cô bé, duỗi tay dắt cô bé về Vĩnh Thọ cung.
Trên đường về, hai thấy cặp tiểu thập và tiểu cửu, Dận thở dài một , cửu dốc hết gia sản cũng chỗ , thật là đáng thương!