"Hay là ban ngày uống nhiều một chút?" Dận mỉm xoa đầu , để tâm , dù chỗ ngủ vẫn khô, ảnh hưởng nhiều.
Ngày mồng ba tháng năm, Minh Huyên mang theo Nhục Nhục tổ chức sinh thần cho Dận , đây cũng là sinh thần cuối cùng khi thành hôn của thái tử.
"Sau con và thái tử phi cùng trải qua, sẽ quan tâm nữa." Minh Huyên đưa lễ vật cho Dận , đó cảm thán .
Dận nhận lễ vật, vội vàng lắc đầu : "Như cũng , cho dù chín mươi chín tuổi cũng trải qua với con."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Con nghĩ quá nhỉ?" Minh Huyên từ chối: "Không thể , con thành hôn thì là lớn, trưởng thành, chờ con hiếu kính thôi, còn hầu hạ con chắc? Đừng mơ."
"Di mẫu, về , đông hậu điện để Tiểu Nhục Nhục ở !" Dận bốn phía xung quanh, khi đại hôn, chỗ sẽ thuộc về nữa, chút nỡ nơi: "Tất cả bài trí bên trong đều cho Nhục Nhục."
"Được!" Minh Huyên gật đầu.
Dận ngủ Vĩnh Thọ Cung một cuối cùng, Minh Huyên thể để khác đàm tiếu, vì , nàng hiếm khi tranh sủng một phen, lôi Khang Hy đến đây.
Hoàng quý phi chủ động tranh thủ tình cảm, đây chính là đầu tiên, Khang Hy bỗng nhiên cảm giác sợ hãi khi sủng ái, về phần nhi tử cũng ở một đêm, Khang Hy lập tức đồng ý.
"Hoàng a mã, ngạch nương, thái tử ca ca, Nhục Nhục... Tứ ca ca ?" Nhục Nhục trái , nghi hoặc hỏi.
Dận , lập tức cho gọi Dận Chân đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-669.html.]
Mấy đùa náo nhiệt, ăn đồ ăn vặt, đó mới nghỉ ngơi.
"Bảo Thành của trẫm sắp đại hôn , ngày đó... Nó nhỏ như ?" Năm đó, ôm hài tử yếu ớt như từ trong lòng bà đỡ, vô vọng hoàng hậu của nhắm mắt vĩnh viễn, thời điểm đó bao nhiêu khó khăn? Nghĩ cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, Khang Hy cảm thán.
"Nam nhi lớn thành hôn, nữ nhi lớn gả, chẳng đều như ?" Minh Huyên ngược với , nàng cảm thấy bình thường, theo nàng, hôm nay khẩn trương nhất lẽ chính là thái tử phi. Có so sánh cùng, nàng cảm thấy cũng gì tổn thất, nên bình tĩnh.
Nhìn Khang Hy đỏ mặt uống rượu, tiếng kêu hưng phấn của Nhục Nhục cùng với tiếng chuyện của Dận và Dận Chân ở bên ngoài, Minh Huyên vỗ vỗ vai : "Chờ qua hai năm nữa, Bảo Thành sinh cho tôn tử, tự nuôi dưỡng tôn tử, hoàng thượng, đến lúc đó, tuyệt đối sẽ xưng là thiên cổ nhất đế!"
"Thiên cổ nhất đế là dùng để nuôi dưỡng hài tử ?" Khang Hy chọc .
Minh Huyên như chuyện đương nhiên: "Ngài lợi hại như , thử lật sách sử xem một chút, hoàng thái tử ưu tú như Bảo Thành mấy ? Nếu ngài đích nuôi dạy, thằng bé thể ưu tú như ? Ngài nghĩ thử xem, ngài nuôi dạy một tôn tử cũng ưu tú như , hoặc gần như , cơ nghiệp một trăm tám mươi năm của Đại Thanh sẽ ?"
"Lời cũng chút đạo lý. Trẫm thấy nàng là giỏi giảo biện nhất!" Khang Hy hít sâu một , cảm thán .
Minh Huyên sợ hãi, lập tức im lặng.
Ngày mồng tám tháng năm, thái tử đại hôn, Minh Huyên đến tham gia náo nhiệt, nhưng mà nàng thể cảm nhận niềm hân hoan vui sướng nay từng đang bao phủ khắp hoàng cung.
Sáng sớm, Dận đến Phụng Tiên điện để tế bái liệt tổ liệt tông, khi tế bái còn đặc biệt đến Vĩnh Thọ cung dập đầu với Minh Huyên.
"Di mẫu, hai mươi năm... mười chín năm rưỡi, ân tình của đối với Bảo Thành, cả đời Bảo Thành cũng bao giờ quên. Sau , con nhất định sẽ hiếu thuận với ." Dận vốn còn kích động, nhưng mà di mẫu nhíu mày vì thời gian đúng, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.