Sau khi thái hoàng thái hậu niệm kinh xong, đường từ phật đường về tẩm cung, bà nghĩ đến chuyện gì, lệnh cho tản , một đến đình nghỉ mát ở hậu hoa viên một lúc. Sau đó, lúc dậy vững nên ngã lăn xuống.
Lần thái hoàng thái hậu thương, dù là ai cũng kịp chuẩn , Minh Huyên chăm sóc bệnh, hơn nữa, trong cung nhiều nô tài như , dù việc đó cũng đến phiên nàng. Nàng chỉ một một bên thoại bản, kể chuyện cho thái hoàng thái hậu là .
Trái cũng tị húy A Đồ công chúa, chỉ cần lão thái thái cần, nàng sẽ tận tâm tận lực trêu chọc bà, dỗ dành bà.
Thái hoàng thái hậu mới đầu còn chán chường, nhưng đó nhanh chóng lấy tinh thần, còn mắng đuổi Khang Hy và Dận , bảo bọn họ tự việc của chính , đừng ở đây chướng mắt bà, bón thuốc thôi cũng thể bón lỗ mũi cho .
Lão thái thái tinh thần , tâm trạng của Khang Hy còn trầm trọng như nữa, mặt thái tử cũng vui vẻ hơn.
Sau khi trải nghiệm sự chăm sóc của các nữ nhi và chúng phi tần trong cung, thái hoàng thái hậu chỉ giữ Minh Huyên, những khác đều bà đuổi , kể cả nữ nhi của bà.
"Xem thể vượt qua cửa ải ." Vì thái hoàng thái hậu trúng, Minh Huyên trực tiếp dọn đến ở Từ Ninh cung, tối đến, khi cung nhân hầu hạ giường êm, bà đột nhiên với Minh Huyên.
Minh Huyên vội vàng an ủi bà: "Sẽ , thương gân động cốt cần dưỡng một trăm ngày, ngài nhất định sẽ khỏe mà."
"Ta thật đấy!" Thái hoàng thái hậu lắc đầu, mặt mày bình tĩnh : "Ngày đó, thấy Phúc Lâm, thằng bé nhớ ngạch nương, bắt nó nên mới ngã xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-548.html.]
Minh Huyên há hốc miệng, bỗng gì tiếp theo.
Thái hoàng thái hậu ý bảo Minh Huyên bước đến, bà kéo tay Minh Huyên, nàng và : "Phúc Lâm xin , nó lúc nó ở tiền triều lẫn hậu cung đều bất do kỷ, cho nên... từ đến giờ hề bản tạo cho nó áp lực lớn như ."
"Mẫu tử chúng tựa hồ ít khi nào tâm bình khí hòa ở chung như , cho nên cảm thấy cú ngã cũng là việc gì ." Trên mặt thái hoàng thái hậu tràn đầy hoài niệm, bà Minh Huyên và : "Hài tử ngoan, khi , con trông chừng thái tử đấy."
"Chẳng qua hoàng mã ma chỉ ngã một cái thôi, mấy lời dọa như ?" Minh Huyên thấp thỏm , Tôn thái y , chỉ cần lão thái thái tâm bình khí hòa, còn thể sống thêm một năm nửa năm nữa.
Thái hoàng thái hậu thở dài, bà Minh Huyên và : "Đừng an ủi , tình huống của như thế nào. Bây giờ dặn dò con hai chuyện."
"Ngài !" Minh Huyên thấp thỏm .
Thái hoàng thái hậu duỗi tay sờ mặt Minh Huyên, bảo nàng lên giường xuống bên cạnh , mới : "Chuyện thứ nhất, là Y Lặc Giai, khi , con trông chừng nó, dù con bé duyên phận với tiểu bát, cũng khiến cho nó sống thoải mái. Cô nương Khoa Nhĩ Thấm thể sống mấy . Đời của ngạch nương nó như , chỉ ngóng trông nó thể sống thật ."
Minh Huyên gật đầu, là nàng Y Lặc Giai lớn lên, tự nhiên cũng mong con bé sống .
"Chuyện thứ hai, là thái tử, nếu như một ngày nào đó, Huyền Diệp trở nên hồ đồ, con đáp ứng , dù liều mạng cũng bảo vệ vị trí thái tử của Dận suy chuyển." Thái hoàng thái hậu mắt Minh Huyên và nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Huyên chớp mắt mấy cái, nàng cách nào cam đoan chuyện , nhưng đối với ủy thác của lão thái thái, nàng khiến bà còn nuối tiếc, vì thế : "Vâng..."