Thái hoàng thái hậu dáng vẻ chẳng chút hi vọng nào của Minh Huyên, bà trợn trắng mắt.
Tô Ma Lạt Cô nhịn rung cả vai.
Nhìn dáng vẻ chẳng chút hi vọng nào của Minh Huyên, cuối cùng thái hoàng thái hậu vẫn gọi Khang Hy đến mắng một trận, vì đoàn tuần thêm mấy chiếc xe ngựa.
Minh Huyên thực sự cưỡi ngựa, xe ngựa quá vất vả, ngự giá quá chậm. Vì phủ Nội vụ liền đưa đến cho Minh Huyên mười mấy bộ đồ dùng cưỡi ngựa.
một việc thiên phú thì chính là thiên phú. Minh Huyên dùng mười mấy ngày mới học cách lên ngựa, nhưng nàng vẫn dám vung roi.
Nàng trân trọng cái mạng nhỏ của nên cảm thấy cưỡi lưng con ngựa an .
Bởi vì vượt qua chướng ngại trong lòng nên tiến độ chậm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy tiếng kêu bên ngoài mười mấy ngày vẫn dám để nô tài dắt ngựa thả dây thừng , với Dận : "Hoàng quý phi là tiếc mạng nhất trong hoàng cung ."
Dận cũng buồn bực hai tiếng : "Di mẫu chẳng qua cẩn trọng mà thôi." Quả thực trân trọng tính mạng, ước mơ của di mẫu chính là sống đến năm chín mươi chín tuổi.
"Di mẫu của con lúc trẫm cũng hiểu nổi, nàng gan nhỏ? Có lúc to gan đến bất ngờ, thậm chí thèm quan tâm, quên mất quan tâm đến an nguy tính mạng của . nàng to gan, nhưng con xem, với cái tư thế ngày hôm nay..."Khang Hy tiếng kêu ngừng bảo chậm một chút của Minh Huyên ở bên ngoài, .
Dận cúi đầu, trong lòng hiểu rõ.
Mấy di mẫu to gan đều là vì . Những lúc khác di mẫu trân trọng tính mạng. Di mẫu thích ăn uống như nhưng vì nuôi dưỡng hài tử mà nàng kiềm chế
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-525.html.]
Khang Hy chỉ mấy câu thôi, cũng cho ngăn cản
Học cưỡi ngựa mười mấy ngày, mỗi ngày nửa canh giờ, Minh Huyên rốt cuộc thể vất vả mà cho con ngựa chạy chậm, còn về việc thúc ngựa chạy nhanh... nàng nghĩ cả đời cũng .
Tuần du Mông Cổ trở về chính là lúc thái tử giảng bài, thậm chí Khang Hy còn cho thêm một vòng để các quan tiến hành hỏi đáp. Khang Hy quan tâm đề như thế nào vì lòng tin với nhi tử của .
Dận cũng chẳng cả, mặc dù bảo tùy đối phương đề nhưng vẫn phạm vi câu hỏi, nên tự tin.
khi Dận Thì xong thì sợ đến mức dám xuất hiện mặt Khang Hy. Trước mặt sai thì sai thôi, nhưng mặt văn võ bá quan, tông thất, công... nghĩ thôi thấy sợ.
Còn về Nạp Lan Dung Nhược luôn tận dụng triệt để cơ hội để thúc đẩy sách thì Dận Thì cũng cố gắng trốn tránh. Cậu cam chịu phận... thái tử vì với việc sách, cũng nghĩ thoáng hơn
Đối với việc học tập Dận vẫn luôn chăm chỉ, cho dù cả đường . Minh Huyên học cưỡi ngựa là vì g.i.ế.c thời gian, nhưng Dận cưỡi ngựa bên cạnh sẽ chỉ dạy cho đúng. Cả việc học cũng từng ngừng một ngày, khiến Minh Huyên mà đau lòng.
Không học cưỡi ngựa nữa, nàng liền rảnh rỗi, xe ngựa lắc lư khiến nàng xem thoại bản sẽ thấy chóng mặt, Minh Huyên bắt đầu dày vò bản hầm canh cho Dận .
May mà mới xuân nên tiết trời vẫn còn se lạnh, sắp một chiếc lò nhỏ trong xe ngựa, từ sáng tới tối sôi ùng ục... mùi hương lan toả khắp nơi, còn thể giữ ấm.
"Ngon quá, ..." Nếu xuyên trở về, nàng cảm thấy mở một quán dược thiện cũng thể nuôi sống bản . Minh Huyên uống canh hầm cảm khái.
Đương nhiên chỉ là nghĩ thôi, nếu thực sự mở quán dược thiện, chắc còn cần một ngự trù chuyên xử lý nguyên liệu cho .
"Khả năng nắm bắt lượng của Lý ngự trù hơn Lưu Giai ngự trù." Ô Lan bên cạnh cũng đang uống canh, đó mới với Minh Huyên.