Làm Chiêu phi thể hiểu đạo lý , hoàng thượng thậm chí còn cần bất cứ lý do gì, chỉ dựa sự nghi ngờ là thể xử lý cung nhân của , khi xong việc cũng cần cho bất cứ lời giải thích nào...
Chiêu phi đau khổ phát hiện rằng thất sách .
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy g.i.ế.c Ô Nhã thị, chỉ đưa nàng đến Ngũ Đài sơn cắt tóc ni cô, tuyên bố với bên ngoài rằng Ô Nhã thị chủ động cầu phúc cho Đại Thanh, còn cho phép Dận Chân đưa tiễn một đoạn đường.
"Ta cầu tình cho , cho nên mới thể giữ một mạng." Ngay khi Ô Nhã thị đang chất vấn Dận Chân rằng tại giúp nàng , Dận Chân thẳng: "Vì và Tiểu Lục, hoàng a mã thể để mang tội ác lưng mà chết."
"Lúc nên sinh hạ ngươi! Sinh ngươi chẳng ích gì cả." Ô Nhã thị im lặng một chút mở miệng .
Mặc dù nàng tự tin rằng thủ đoạn của bất cứ sơ hở nào, nhưng hoàng thượng nhận định là nàng , cũng nàng biện hộ, trực tiếp định tội cho .
Điều khiến nàng thể chấp nhận chính là nhi tử do chính sinh thành về phía đối lập ! Thậm chí còn oán trách tại chuyện hãm hại nữ nhân khác?
Dận Chân cúi đầu hít một thật sâu, lúc ngẩng đầu lên một nữa, bé lạnh lùng như băng nàng , thẳng: "Nếu sinh , bây giờ c.h.ế.t ! Người sinh , cứu , nợ gì cả. Nếu sinh , cũng bằng lòng để sinh ?"
Hiền quý phi và thái tử ca ca đều bởi vì chuyện mà giận cho đánh mèo lên bé, ngược còn nghĩ cách an ủi bé. Cậu bé chỉ vì sinh mẫu thích mặt mà đánh mất quan trọng hơn nữa.
Sau khi tiễn Ô Nhã thị , tâm trạng của Dận Chân nhất thời trở nên sa sút, một vốn dĩ thích chuyện trở nên trầm lặng hơn nhiều, mặt cũng bất cứ biểu cảm dư thừa nào, điều khiến Minh Huyên cực kỳ quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-491.html.]
"Nếu con khuyên nhủ một nữa ?" Minh Huyên chọc chọc Dận , nhỏ giọng .
Dận những chuyện xảy đó, khi ngừng xác nhận di mẫu thương, bé mới đè nén lửa giận trong lòng chờ xem hoàng a mã xử trí.
"Sau khi hồi cung, Tiểu Tứ sẽ đến A ca sở, nếu vẫn giống như , e là ." Dận lắc đầu, mặc dù đau lòng cho Tiểu Tứ nhưng chẳng bây giờ là một cơ hội để đổi ?
Minh Huyên kiên trì : "Sự đổi quá nhanh, giống như hai thái cực khác , con cũng đấy, vết thương trong lòng khó thể khép , đừng để nó kìm nén cả đời."
Dận vẫy vẫy tay gọi Dận Chân , hỏi bé về những gì gặt hái trong chuyến nam tuần .
Dận Chân nhớ một chút, bắt đầu kể , vô cùng tỉ mỉ... Mặc dù biểu cảm mặt ít nhưng lời ít.
Sau khi Dận Chân một khắc, Minh Huyên nhắm mắt , , Tiểu Tứ vẫn là Tiểu Tứ...
"Tiểu Tứ, con ? Có một loại bệnh gọi là mặt than." Minh Huyên cắt ngang lời kể của Dận Chân: "Phần thịt mặt của chúng cũng ký ức, nếu thương xuyên động đậy, nó cũng sẽ nhúc nhích, tin con thử nhớ vẻ mặt của Đông Quốc Cương xem, con sẽ phát hiện ông thậm chí còn ."
Dận Chân thì liên quan gì?
trong đầu vô thức nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng giống như thâm thù đại hận gì đó của Đông Quốc Cương, lập tức rùng một cái, đó nở một nụ còn khó coi hơn cả , kiên cường : "Không, con sẽ ."
"Nhìn xem, xem, chỉ mới mấy ngày trở nên vô dụng, thể sử dụng nữa." Minh Huyên chậc chậc Dận Chân, cầm giương cho bé xem.