"Nàng cái gì?" Khang Hy thả lỏng tay, khẽ thở dài: "Trẫm trách nàng."
Trúng thuốc, uống rượu, hai cái kết hợp sẽ khiến đánh mất lý trí... Hơn nữa còn là loại thuốc thể giải . Đã thành như nhưng vẫn thể nhận , Khang Hy cảm thấy oán trách đối phương cũng thể nào oán trách .
Khang Hy đang định ôm lòng an ủi một chút, nhưng mới nâng cánh tay lên... Đau quá...
"Hu hu hu..." Minh Huyên chỉ ôm chăn gì, cúi đầu bật .
Cả Khang Hy thực sự thoải mái, hôm qua khi nàng mất lý trí, thấy thuốc giải, thế là...
Không nghĩ đến nữa, Khang Hy lắc đầu.
Hắn khó nhọc đưa tay mặc quần áo , với Minh Huyên: "Đừng nghĩ nhiều, trẫm sẽ cho nàng một công bằng."
Minh Huyên che mặt, khàn khàn giọng nức nở : "Thần... Thần... Thần cố ý..."
"Trẫm ... A... Chuyện ngày hôm qua, trẫm cho bịt kín miệng, bên ngoài ." Khang Hy chịu đựng cảm giác đau đớn, duỗi tay sờ sờ tóc nàng, dịu dàng .
Minh Huyên hít hít mũi, nức nở : "Thần đảm bảo sẽ uống rượu nữa."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thật đấy, thần đảm bảo!" Minh Huyên vươn ba đầu ngón tay lên đặt đỉnh đầu đảm bảo : "Không bao giờ uống rượu nữa!"
Khang Hy thở dài, nhỏ giọng : "Uống ít một chút !"
Lương Cửu Công đích cầm áo ngoài đến đây đưa cho Khang Hy, Minh Huyên trốn trong ổ chăn, những mảnh da trong kẽ móng tay , đau lòng cho Khang Hy.
Lúc đầu nàng cũng ý định mãnh liệt như , nhưng đầu tiên đau, hơn nữa men rượu tiếp thêm sự can đảm, vả còn trúng thuốc, đó... Không thể kiềm chế ...
Lúc nãy liếc mắt một cái, nàng cảm thấy xong thật , long thể nàng cào cấu thành như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-485.html.]
Cho nên, thời gian vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Lương Cửu Công mắt thẳng, thực chất cả đang run rẩy.
Sau khi giúp hoàng thượng mặc quần áo xong, ông còn chu đáo bẻ cổ áo hoàng thượng lên, nhưng... Ba dấu răng che như thế nào đây?
Đương nhiên Khang Hy cũng phát hiện vấn đề thông qua gương, sắc mặt xanh mét, nhưng mới đầu , giường vẫn còn đang nức nở...
"Hoàng thượng, ?" Khi thái hoàng thái hậu thấy cằm Khang Hy, nhíu mày quan tâm hỏi.
Khang Hy hít một thật sâu, cố gắng để hành động tự nhiên hơn một ít, nhẹ giọng : "Không việc gì cả, lúc tập võ cẩn thận đụng thôi."
"Người đấy, là hoàng đế còn hấp tấp như !" Thái hoàng thái hậu lắc đầu, thở dài.
Khang Hy khẽ : "Là hoàng thượng, nhưng cho dù là hoàng a mã tôn nhi, cũng cần ngài tiếp tục lo lắng cho trẫm đấy!"
Thái hoàng thái hậu lắc đầu, đó sắc mặt đổi hỏi Khang Hy, chuyện hôm qua kết quả ?
"Trẫm phái điều tra kỹ càng, cho dù đào sâu sáu thước đất cũng đào phía ... Cho dù là ai nữa, trẫm cũng đó chết." Sắc mặt Khang Hy đột nhiên đổi, nghiến răng nghiến lợi .
Thái hoàng thái hậu thở dài : "Nghe đến tận bây giờ nha đầu vẫn chịu khỏi phòng, lát nữa về con ai ủi một chút, thể trách nàng, bảo thái y kiểm tra một nữa, đừng tổn thương đến căn bản."
Cả Khang Hy cứng đờ, thương là nha đầu , mà là đấy, ?
"Mấy ngày tới trẫm an ủi là ." Khang Hy tuỳ tiện .
Thái hoàng thái hậu ngăn cản, lúc nãy nàng phái đến xem, giọng khàn khàn, hai mắt sưng đỏ dữ dội, trong phòng vẫn còn nhiều mảnh vỡ thu dọn sạch sẽ đấy! Hoàng thượng cũng thật là, đau lòng khác gì cả.
Minh Huyên tắm rửa một phen, chỉ bẹp giường thích xuống giường, cơm cũng ăn, dù cũng nông trường, thể c.h.ế.t đói .