"Những nơi mỹ thực, cảnh gì đó, ngươi ? Cả một đường vẫn luôn hành y ?" Minh Huyên một chút liền cảm thấy thú vị.
Nàng nhíu mày : "Ngươi ngươi xem, chịu chú ý gì cả. Rõ ràng qua Quảng Châu, mà hỏi thăm phối phương của lạnh, nếu bây giờ bản cung phương pháp đó, còn dày vò như ?"
Tiểu Tôn thái y đang say sưa, tiểu Tứ a ca hỏi vấn đề gì cũng đều truy hỏi đến cùng, kết quả Hiền quý phi đột nhiên một câu như , khí bỗng nhiên cứng .
Quả nhiên Hiền quý phi là vô cùng tỉnh táo, ánh mắt sùng bái của Tứ a ca, ông còn đang cảm giác nâng nâng... Kết quả một câu của quý phi kéo về hiện thực, vẫn nhiều, đủ cẩn thận.
"Sau trưởng thành, nhất định sẽ ngoài tìm nhiều mỹ thực về cho nương nương." Dận Chân đột nhiên Minh Huyên .
Minh Huyên uống một hết chén thuốc, mặc dù đắng nhưng mà cũng ngon chút nào, nàng uống thêm một chút nước ấm, đó mới đầu Dận Chân, nhíu mày: "Tìm cái gì mà tìm? Sau , con theo thái tử ca ca của con việc tử tế, đừng thấy ngày nghỉ là ngoài chơi. Tương lai của Đại Thanh dựa các con đồng lòng dốc sức đấy."
Tương lai gì đổi thì Tiểu Tứ chính là phụ tá đắc lực của thái tử, thể một lòng một chạy bên ngoài chứ?
"Vâng! Tiểu Tứ ạ!" Dận Chân cũng tức giận, cong môi .
Khi tiểu Tôn thái y và Lương Cửu Công khỏi Vĩnh Thọ cung, ông thở dài, buồn bã : "Yêu cầu của nương nương vẫn đơn giản như ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lương Cửu Công gật đầu, nhắc nhở một câu: "Sau , tiểu Tôn thái y lưu tâm một chút, sở thích của nương nương bao giờ đổi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-444.html.]
Vào cung một nữa, từ Tôn thái y biến thành tiểu Tôn thái y, bởi vì công tích trị bệnh đậu mùa, khắp hoàng cung đều tán thưởng, đôi khi đến thăm mạch cho các vị nương nương khác, cũng bọn họ khách khí khen ngợi.
Chỉ Hiền Quý Phi vẫn giống đây, vì ông trở thành thần y khác kính trọng mà đổi, khiến tiểu Tôn thái y cảm thấy vô cùng thiết.
Tiểu Tôn thái y mới trở về thì tộc thúc gọi đến.
"Hoàng thượng để Hiền quý phi nhớ lâu một chút, con nếu phát hoả thì dùng hoàng liên..." Tôn thái y chất tử, chỉ xoa đầu thở dài.
Tiểu Tôn thái y cũng là lâu năm ở viện chính, vì liền trực tiếp trả lời: "Muốn Hiền quý phi nhớ lâu là một việc khó..." Đối với Hiền quý phi, ăn kiêng là một chuyện khó thể .
Tôn thái y ngẫm cũng thấy đúng, mấy năm nay, nương nương uống bao nhiêu hoàng liên , nhưng mà vẫn đạt hiệu quả mà hoàng thượng mong .
"Chuyện bệnh đậu mùa, Tôn gia của chúng chịu đại ân của Hiền quý phi, nương nương bao giờ lấy chuyện tranh công, bây giờ, nương nương chỉ uống thuốc đắng thôi." Tiểu Tôn thái y uống , cũng coi như cho tộc thúc một lời giải thích.
Bởi vì câu của Minh Huyên chính là cừu cũng lạnh, nên khi Tôn thái y trong cung mắc bệnh thương hàn kéo dài dứt, ông khỏi suy diễn.
Trong cung và ngoài cung nhiều bệnh như , nên bắt đầu nghi ngờ khả năng giữ ấm của lông cừu.
"Người ngu ngốc còn trách đồ vật ?" Dận phàn nàn với Khang Hy: "Đặt một con cừu ở nơi tuyết thì nó cũng biến thành thịt cừu đông lạnh, vì cảm thấy mặc thứ sẽ sợ lạnh nữa? Không đầu óc vấn đề chứ? Chẳng lẽ hoàng a mã còn đủ ?"
Khang Hy xoa xoa quả cầu lông mũ của nhi tử, đánh giá chuyện ngớ ngẩn mà phi tần trong cung , chỉ : "Mấy năm nay đều chiến sự, những truyện trẫm chẳng qua là để đền bù một chút cho bá tánh. Liên quan gì đến mấy kẻ ngu dốt đó?"