Ngạc Luân Đại , trực tiếp tuyên bố rằng nếu để cho tiện nhân phần mộ tổ tiên thì sẽ đào phần mộ tổ tiên lên.
Tiện nhân c.h.ế.t cũng đừng hòng sống yên , quất xác!
Điều khiến Đông Quốc Cương tức giận đến suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Ngạc Luân Đại dùng đủ lời lẽ bẩn thỉu khó để sỉ nhục Pháp Hải, Pháp Hải quỳ mặt đất đau khổ cầu xin, rằng bằng lòng tất cả thứ, chỉ cầu mong để nương gia nhập phần mộ tổ tiên.
Suốt bao nhiêu năm qua, nếu vì , nương sống từ lâu , hận bản , tại hỏi như ? Chính đè c.h.ế.t một cọng rơm cuối cùng trong lòng nương.
Hoà Tháp kiên nhẫn xem mấy chuyện trong nhà , thấy nữ nhi của vác bụng lớn nhảy nhót lung tung xem náo nhiệt, ông trực tiếp đen mặt.
"Con đang gì ?" Hoà Tháp cao to túm lấy cổ áo của nữ nhi, nhấc nàng lên, trách mắng: "Sao dáng vẻ của con ? Không nặng nhẹ gì cả."
"A ba! Con nhớ ngài!" Cảm giác quen thuộc, giọng điệu quen thuộc, Na Bố Kỳ phấn khích .
Biểu cảm mặt Hoà Tháp dịu một chút, mở miệng : "Nữ tế ?"
Ánh mắt Na Bố Kỳ loé lên, đó bày vẻ mặt vô tội : "Không ." Nàng nhất định , nếu Long Khoa Đa xảy chuyện gì, nếu gì mà phát hiện thì thể tránh thoát ?
"Không ?" Hoà Tháp tỏ vẻ bất mãn, để hầu gái đỡ nữ nhi, còn sải bước trong phủ của Đông Quốc Duy, thèm quan tâm đến trò hề ở bên cạnh.
Phu thê Đạt Nhĩ Hãn vương Hoà Tháp của Khoa Nhĩ Thấm đến, điều khiến tâm trạng của thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu vẫn luôn , khi thấy những thứ đồ quen thuộc, thấy giọng quen thuộc của quê hương, ý mặt thái hoàng thái hậu nhiều hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-391.html.]
"Đây là Hiền quý phi?" Giọng của Hoà Tháp lớn, dáng cao lớn, lúc thấy Minh Huyên, mặc dù chỉ là chào hỏi nhưng cảm giác như cãi .
Bởi vì Na Bố Kỳ trực tiếp kể mấy sự tích của a ba nên Minh Huyên cũng chút hiểu rõ về , nàng mỉm hỏi thăm ông và vương phi.
"Na Bố Kỳ ngài quan tâm chăm sóc nó, đây là lễ vật gặp mặt nho nhỏ, mong Hiền quý phi nương nương vui lòng nhận cho." Hoà Tháp những chữ trong lòng bàn tay , mất tự nhiên .
Minh Huyên liếc một cái vội vàng chuyển dời tầm mắt. Một rương vàng bạc châu báu, thật chói mắt... Chẳng Na Bố Kỳ nàng sắp đào rỗng a ba ? Sao vẫn giàu như ?"
Thái hoàng thái hậu : "Nhận lấy ! Ngươi xứng đáng nhận!"
Sau khi lĩnh mệnh, Minh Huyên xuống bên cạnh chuyện với vương phi.
Mấy năm nay ở cùng với thái hoàng thái hậu, Tô Ma mã ma và Na Bố kỳ một thời gian dài, tiếng Mông của Minh Huyên đạt tiêu chuẩn.
Nghe thấy trong lời của Minh Huyên thỉnh thoảng một thói quen chuyện của nữ nhi, ánh mắt vương phi về phía Minh Huyên càng thêm dịu dàng.
Minh Huyên cả nhà, là bởi vì Na Bố Kỳ từng kể những chuyện thú vị đó mà nàng cảm thấy vô cùng thiện và chân thật.
"A! Thiên Khả Hãn tôn kính..." sự xuất hiện của Khang Hy khiến Minh Huyên cảm thấy vẫn thua kém, thành thật khen ngợi cũng ngầy ngậy tương đương .
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy khuôn mặt đen sạm của Hoà Tháp, nhịn nhớ đến những gì Na Bố Kỳ , a ba của nàng một đống tuổi mà còn học theo trẻ tuổi đến Ngao Bao để đưa đẩy với các tiểu cô nương... Hắn nỡ thẳng khuôn mặt nịnh hót .
Sau khi xong những lời buồn nôn với Khang Hy, Đạt Nhĩ Hãn vương bắt đầu khen Khang Hy đối xử với ông , đối xử với Khoa Nhĩ Thấm, việc hôn nhân đại sự của nữ nhi tứ hôn cũng tuyệt vời.