Lại thấy một nam tử trung niên khác tát thị vệ phía một cái, tên tiểu thị vệ lập tức né tránh, đó đánh với ông .
"Súc sinh!" Nam nhân trung niên vô cùng tức giận, chẳng mấy chốc áp đảo tiểu thị vệ, đánh mặt .
Tiểu thị vệ cũng sợ hãi, lập tức gào hết: "Ta là tiểu súc sinh thì ngươi chính là lão súc sinh, lão súc sinh dung túng cho ác hãm hại đích thê!"
Toàn bộ những mặt đều ồ lên.
Phụ tử?
"Đó là Đông Quốc Cương đại nhân và nhi tử Ngạc Luân thị vệ của ông , ngăn cản chính là Đông Quốc Duy đại nhân." Thu ma ma ở bên cạnh Minh Huyên nhẹ giọng giải thích.
Minh Huyên gật gật đầu, sủng diệt thê? Xem Đông gia sớm tiền lệ!
"Hai ngày tới ma ma thu thập một chút đến bên cạnh Na Bố Kỳ chăm sóc, hình như nàng sắp sinh đúng ? Nữ nhân sinh con là chuyện khó khăn nhất." Minh Huyên mở miệng , thấy cái bụng cao ngất của Na Bố Kỳ mà nàng vẫn còn nhảy nhảy xem kịch vui, Minh Huyên yên tâm lắm.
Thu ma ma gật đầu.
Đông Quốc Duy đau đầu ngăn cản hành động g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử của đại ca, với Ngạc Luân bằng những lời thấm thía: "Lúc a mã của ngươi ở trong phủ, suốt nhiều năm qua, cho dù ngươi bắt nạt, sỉ nhục nàng như thế nào nữa, a mã ngươi từng thực sự tức giận bao giờ ? Pháp Hải thì khác, nó là của ngươi đấy!"
"Ta bao giờ đến chuyện thị hại c.h.ế.t đích thê mà vẫn thể sống sót và sinh con, tha thứ thì hãy đưa hai mẫu tử các nàng quy thiên , nếu thì thể nào. Lúc ngạch nương qua đời, đứa bé trong bụng mới là ruột thịt của ." Ngạc Luân căn bản sợ việc trong nhà.
Cả đời , nếu thể g.i.ế.c c.h.ế.t hai mẫu tử , sẽ là một đứa con bất hiếu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-388.html.]
Đông Quốc Duy thấy càng càng quá đà, vì thế duỗi tay đánh một phát lên gáy , khiến đối phương hôn mê bất tỉnh.
Mà Đông Quốc Cương sớm lệ rơi đầy mặt, cái c.h.ế.t của đích thê vẫn luôn là một nút thắt trong lòng ông , ông dung túng cho Ngạc Luân Đại xả hận, nể mặt thứ tử nên để thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t .
Đích tử oán hận , chẳng lẽ thứ tử oán hận ? Thứ tử thà thức khuya dậy sớm đến trường học của gia tộc sách cũng dám ở trong phủ.
Chuyện sớm trở thành một cuộn chỉ rối, cách nào cũng thể tháo gỡ .
Vân Mộng Hạ Vũ
Khang Hy kêu lên an ủi.
Minh Huyên ngại ồn ào, nhưng tiện rời khỏi bàn tiệc, sự hiệu của thái hoàng thái hậu, Minh Huyên gọi Na Bố Kỳ đến bên cạnh .
Sau đó nàng : "Nghe trong nhà đại bá một ái vô cùng sủng ái, kết quả nọ nảy sinh tâm tư xa, trong lúc ngoài đẩy ngã phu nhân một phen, khiến đối phương một xác hai mạng, đúng lúc Ngạc Luân Đại thấy. Vốn dĩ g.i.ế.c c.h.ế.t sủng , nhưng đại bá mềm lòng, thấy nàng sắp sinh nên chờ hài tử sinh mới xử lý, kết quả, cuối cùng..."
"Cuối cùng xử lý?" Minh Huyên nhướn mày hỏi.
Na Bố Kỳ gật đầu : "Thị sinh hạ một nhi tử tên là Pháp Hải, vô cùng thông minh, thiên phú về phương diện sách."
"Pháp Hải ngươi thế nào là tình yêu, tháp Lôi Phong cũng sẽ sụp đổ..." Dận Chân vẫn luôn ngoan ngoãn ăn cơm ở bên cạnh đột nhiên .
Minh Huyên khựng , ngờ đến cả ca khúc cũng thái tử dạy cho , cũng may nàng chỉ nhớ rõ hai câu .
"Theo thấy, tên Ngạc Luân Đại quá ngu xuẩn, a mã g.i.ế.c , g.i.ế.c ? Bản học giỏi, tên Pháp Hải thiên phú học tập đương nhiên cũng sẽ khác , lúc (Pháp Hải) sốt ruột, chèn ép đối phương, chỉ là chuyện sớm muộn! Theo thấy..."