Minh Huyên Viên Viên hào phóng, Cổn Cổn chỉ đưa táo nhỏ cho đối phương và giữ táo lớn cho , bỗng loại xúc động che mặt .
Hình như nhóc con nhà nàng tính toán chi li quá!
Hiển nhiên Cổn Cổn hài lòng với biểu hiện của đối phương, cũng nguyện ý tiếp tục bày tỏ thiện ý của với Viên Viên.
Hai con gấu trúc ở chung với khá là hòa thuận.
Cổn Cổn ăn gì đó, Viên Viên lúc lúc đáp .
Cổn Cổn để ý Viên Viên đáp , đầu tiên thấy đồng loại khiến nó vui. Táo gặm trong miệng cũng càng ngon hơn!
Thấy hai nhóc con ăn ngon lành, Minh Huyên nhịn cũng cầm táo ăn.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu tại mỗi tiểu tứ gặp Cổn Cổn đều cầm cái gì đó ăn , nó ăn hấp dẫn quá.
Không lâu , một con khỉ trèo khỏi cửa sổ trong một căn phòng khác, leo cây vốn là lợi thế của khỉ.
Trong nháy mắt, con khỉ ở cây, nó tự hái táo cắn một ngụm, đó kêu chít chít chít một tràng, đó một con khỉ trông lớn hơn chạy .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai con khỉ ở cây hoạt bát sôi nổi.
Thậm chí còn giúp Cổn Cổn và Viên Viên hái táo ở cao, Cổn Cổn lập tức dậy vui vẻ vòng vòng, tỏ ý bản chào đón.
Đây là đầu tiên Cổn Cổn tiếp xúc với nhiều động vật nhỏ như , nhưng nó hề sợ hãi, ngược còn đặc biệt hưng phấn, một con gấu, hấp dẫn sự chú ý của tất cả ,
Minh Huyên âm thầm cảm khái, đây chính là vòng xã giao của động vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-376.html.]
Nàng yên tâm , mấy tiểu khả ái quá gần gũi với con , nhưng đối với đồng bọn thì tệ. Cổn Cổn ở đây nhất định sẽ càng hạnh phúc hơn.
Sau khi Cổn Cổn ăn táo một lúc thì cầm măng trúc ở một bên lên gặm, nó vẫn nhớ con thú xinh bằng hai chân dạy điều đó. Không thể chỉ ăn một loại thức ăn trong thời gian dài.
Tuy rằng nguyên nhân là gì, nhưng nó vẫn vui vẻ ngừng đổi khẩu vị.
Viên Viên thấy Cổn Cổn như thì cũng cầm trúc lên ăn.
Khỉ nhỏ thấy đồng bạn thấy thế cũng bước tới cầm trúc lên cắn một cái, đó lập tức nhổ , khỉ nhỏ nhảy lên cây, nhảy qua nhảy gì đó.
Nhìn đến đây, Minh Huyên đến lúc nên , nàng gọi Cổn Cổn một tiếng, vẫy vẫy tay với nó.
Cổn Cổn cảm giác thích hợp, lập tức chạy về phía Minh Huyên và cọ cái đầu tròn xù lông nàng.
Minh Huyên xổm xuống ôm lấy nó, thiết vuốt đầu nó, : "Ở đây rộng hơn trong cung nhiều, em thể vui vẻ chạy nhảy. Còn trúc nữa, em và đồng bọn ở đây , nếu cơ hội chị sẽ đến thăm em, ? Em đừng ngốc quá, nếu như đối phương ức h.i.ế.p em thì em dùng sức đánh. Đây là thôn trang của em, em là chủ nhân, mấy đứa khác đều là ở nhờ cả."
Dận Chân cũng thị vệ ôm tới đây, bé Minh Huyên mới Cổn Cổn và : "Ngươi và Viên Viên sống đấy. Đừng, đừng đánh , đánh !"
Nói đến đây, Dận Chân thấy buồn bã, chút nên lời. Cậu bé nỡ rời xa Cổn Cổn!
Minh Huyên xách hai tay của Cổn Cổn lên để bé ôm Cổn Cổn một cái.
Lần đầu tiên ôm Cổn Cổn lời tạm biệt với nó, Dận Chân cảm thấy thương cảm.
Cậu bé sờ đầu và tai Cổn Cổn, đó buông tay trong tiếng thúc giục của Khang Hy, ôm lùi mấy bước.
khi thấy Viên Viên ngay cả trúc cũng ăn và đang bên với vẻ cảnh giác ở đằng xa và hai con khỉ nhỏ đang núp cây rên một tiếng.
Dận Chân há miệng, đó hét lên: "Viên Viên, ngươi cũng , sống đấy! Chờ trưởng thành cưới phúc tấn sẽ đến đón ngươi về nhà. Ta cũng mua thôn trang, trồng táo, cho ngươi!"