Sau khi hái vài giỏi, nàng nhờ Tác Ngạch Đồ giúp bỏ táo còn trong hầm, nàng ăn từ từ.
Khoé miệng Tác Ngạch Đồ giật giật, những quả táo thể đếm xuể trong sân, hai chữ thùng cơm nghẹn ở trong cổ họng, thốt thành lời.
"Qủa nào sẽ để cô và di mẫu ăn, thì để Cổn Cổn ăn, ... Đưa cho Thập Nhất mấy quả nữa!" Dận thành quả lao động của , vui sướng .
Khang Hy hừ lạnh một tiếng, Dận lập tức : "Đương nhiên những quả to nhất nhất đều dành cho hoàng a mã ."
Nghe thấy câu , khoé môi Khang Hy mới nở một nụ .
Trong lúc chơi đùa, Minh Huyên vẫn thấy trong cung truyền tin tức gì, nàng vận khí của , xem thể tránh thoát , lúc hồi cung, tâm trạng của nàng buồn bực.
"Sau nếu di mẫu ngoài thì cứ với Bảo Thành, Bảo Thành cầu xin hoàng a mã." Dận nghĩ nàng vẫn còn chơi thoả thích, nên .
Minh Huyên gật đầu, sờ sờ cái đầu tròn vo của bé, châm tay, vì thế nàng buông tay , : "Hôm nay con bổ sung bài tập đấy!"
Dận đang trả lời đây là chuyện đương nhiên, thì kết quả đến bẩm báo Đới Giai quý nhất chuyển .
"Ta rửa mặt một chút qua đó." Minh Huyên bất đắc dĩ .
Khang Hy liếc mắt nàng một cái, đó : "Qua đó gì? Nếu lười nhác thì trốn tránh hẳn , nàng chơi lâu như , thấy mệt ?"
Minh Huyên lập tức trợn tròn mắt, một ảo giác giống như trốn học chủ nhiệm lớp phát hiện.
Khang Hy khẽ mỉm một tiếng, bắt đầu từ khi nàng ngừng hỏi thăm xem khi nào Đới Giai thị sinh mấy ngày thì Khang Hy suy nghĩ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-343.html.]
Minh Huyên cúi đầu, bày vẻ mặt khó xử : "Thần ... Không ý , đây là bổn phận của thần , nào dám ngại?"
"Được , trẫm cũng răn dạy nàng, lát nữa cứ để ma ma bên cạnh nàng qua đó là , một quý nhân đáng để nàng nhọc lòng như !"
Minh Huyên chớp chớp mắt, thầm nghĩ quý nhân đang sinh con cho ngươi chứ liên quan gì đến ? nàng vẫn nhanh chóng tạ ơn...
Tác Ngạch Đồ đỏ mặt, giải thích giúp Minh Huyên: "Chắc chắn nương nương suy nghĩ biếng nhác..."
"Được , trẫm còn hiểu nàng ? Trong lòng nàng thể giấu diếm chuyện gì cớ chứ? Ngay cả Dận cũng thể thấy." Khang Hy thèm để ý .
Dận chớp chớp mắt, gì, nhưng thể hiện ngoài mặt, Tác Ngạch Đồ liếc mắt một cái thể hiểu rõ, tảng đá trong lòng ông rơi xuống đất, cũng coi như hiểu rõ vị nương nương của nhà sống một cuộc sống vô cùng thoải mái.
Sau giờ ngọ ngày 24 tháng 7, Đới Giai thị bắt đầu chuyển , nhưng quá trình sinh nở vô cùng khó khăn, khi chìm giấc ngủ, Minh Huyên cũng thấy tin tức sinh con, cuối cùng chỉ thể đưa cho nàng một củ nhân sâm, đồng thời bảo Lưu ma ma cùng với Thu ma ma.
Sáng sớm ngày hôm , Minh Huyên đột nhiên lay tỉnh, đó thấy Xuân Nhi với vẻ mặt hoảng hốt: "Chủ tử, xảy chuyện , tiểu a ca mà Đới Giai quý nhân sinh lắm."
Vân Mộng Hạ Vũ
Minh Huyên ngáp một cái, vẫn phản ứng , thuận miệng : "Cái gì ."
"Lúc chào đời, đứa nhỏ đưa chân , đó quý nhân chịu đau đớn nhiều mới để bà đỡ móc ngoài, xương đùi gãy... Sau Đới Giai quý nhân cũng thể sinh nữa." Xuân Ny sợ hãi .
Minh Huyên ngay lập tức tỉnh táo, hỏi: "Thái y như thế nào?"
"Thái y cho dù chân của tiểu a ca lành chăng nữa thì ... Cũng sẽ chút tiện." Xuân Ny nhanh chóng trả lời, giúp Minh Huyên mặc quần áo.
Sau khi hỏi thăm kỹ càng, Minh Huyên mới thở phào nhẹ nhõm một , cách khác, tiểu a ca cũng chỉ chân dài chân ngắn, những thứ khác đáng ngại.