Sau khi từng bước từng bước trèo lên cao và hy sinh thê tử, hài tử bằng hữu, cuối cùng khi đích g.i.ế.c c.h.ế.t phụ hoàng, mới phận thực sự của , cuối cùng tự sát.
Lúc câu chuyện , tất cả đều về phía Dận Thì, ngay cả Khang Hy cũng .
Nghe thấy giọng điệu kể chuyện, tình cảm phong phú của Minh Huyên và những thăng trầm lên xuống của câu chuyện, những tình tiết liên tục xoay chiều khiến Khang Hy càng càng nhập tâm!
Tiểu hoàng tử suốt ngày gây chuyện giống với Dận Thì ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Dận Thì rụt rụt cổ, phản bác, kết quả cả run rẩy : "Ta sẽ bao giờ để thị vệ rời khỏi , thật đấy, đảm bảo!
Sau khi kể xong câu chuyện , Minh Huyên uống hết cả ấm .
Nàng quần áo xong, tiếp tục xuống kể chuyện.
Long công chúa- Nữ nhi của Long vương ao ước sự phồn hoa nhân thế nên tò mò tách khỏi hầu, chạy đến nhân gian, mê hoặc bởi vẻ ngoài tuấn của một nam nhân cặn bã, đó yêu .
Cuối cùng móc mắt lột da rút gân...
Lúc kể câu chuyện cuối cùng , Minh Huyên dùng nhiều từ ngữ miêu tả, miêu tả sự xinh của Long cung, miêu tả đường phố phồn hoa trong nhân gian, vẻ và sự ngây thơ của Long công chúa, còn rằng nàng một cặp răng nhanh vô cùng xinh .
Nam nhân cặn bã tuấn như thế nào, dùng những lời ong bướm ngon ngọt như thế nào, như thế nào...
Tam công chúa che miệng , cô bé cũng răng nanh, cô bé cũng xinh ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-329.html.]
Vì thế tam công chúa cũng , túm lấy tay áo của Khang Hy, liên tục đảm bảo tuyệt đối sẽ tuỳ tiện xuất cung, sẽ tách khỏi bên cạnh, bên ngoài thật đáng sợ.
Sau khi kể chuyện xong, Minh Huyên mệt mỏi nên kéo Dận trở về phòng nghỉ ngơi .
Nhìn hai đứa con ngu xuẩn doạ cho sợ hãi, Khang Hy thậm chí còn thể phán đoán từ bước chân thật mạnh của Minh Huyên, tiểu nha đầu thực sự tức giận, lắc lắc đầu, thầm nàng mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Ngay đó, mỗi tay nắm một đứa, dẫn bọn chúng đến chính điện nghỉ ngơi.
Sắp xếp nhi tử nhuyễn tháp, sắp xếp nữ nhi ở giường.
"Hoàng a mã, những lời của quý phi là thật ? Thực sự sẽ đập nát chân, đó giày nhỏ nhảy múa ?" Trước khi hoàng a mã định rời , Tam công chúa đột nhiên hỏi.
Khang Hy do dự một chút, trả lời: "Nữ tử Hán đều bó chân, khi bó chân đúng là bẽ gãy bàn chân vốn dĩ dài quá mức cho phép..."
"Hoàng a mã, con sợ!" Sắc mặt Tam công chúa trắng bệch, giữ chặt Khang Hy thẳng thắn : "Lần khi ngài đưa thái tử xuất cung, con và Bảo Thành a ca thượng lượng với rằng chúng con cũng ngoài, chúng con cũng đồ chơi bằng đường, cũng kẹo hồ lô, cũng bắt tên lái buôn..."
Khang Hy hít một thật sâu, kìm nén tiếng mắng chửi và quát lớn đến bên miệng, nghiến răng : "Sợ là , câu chuyện đầu tiên mà quý phi nương nương của con kể là thực sự xảy ngoài đời thực, trẫm cũng từng quá. Long nữ móc mứt lột da thực là một thiên kim nhà giàu, bản nàng tự chạy ngoài nên hại chết, cũng là thật."
Nói xong, Khang Hy đầu nhi tử ngu ngốc đang giả vờ nhắm mắt nhuyễn tháp, tiếp tục : "Chuyện hoàng tử, cũng là thật, xảy ở... Thời kỳ Xuân Thu chiến quốc! Không sai, chính là đấy."
Nói xong, Khang Hy còn giúp Minh Huyên lấp đầy lỗ hổng của câu chuyện.
Dận Thì a ca và Tam công chúa sợ tới mức hét lên thảm thiết, liên tục đảm bảo và thề rằng tuyệt đối sẽ để cung nữ và thị vệ rời khỏi , cũng sẽ dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào.
Lúc Khang Hy mới nở một nụ .