Thái tử thích thì cứ để thái tử nuôi, gì to tát ?
Tác Ngạch Đồ há hốc mồm, một lúc lâu mới : "Trong nhà cũng giàu như ."
Mỗi năm cung phụng cho thái tử và Hiền phi vốn là ít, nếu công thêm một Thập Nhất a ca nữa, ngay cả Thừa Ân Công phủ cũng thể dư thừa!
"Nếu nghèo thì hãy tiết kiệm một chút ." Minh Huyên thẳng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dận bày vẻ mặt ngây ngốc, bé hỏi một câu, di mẫu, rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao đột nhiên đổi một khác, cô bối rối quá!
dường như di mẫu nhắc nữa, ôm chịu buông tay, khiến bé tiện hỏi nhiều, nhưng trong lòng giống như mèo cào, chỉ .
Sau khi tiễn Tác Ngạch Đồ rời , Minh Huyên triệu thái y, còn chỉ tên Tôn thái y.
Tôn thái y cảm thấy sắp trở thành thái y chuyên chúc của Vĩnh thọ cung , nhưng cũng từ chối, mỗi Hiền phi tìm ông đều chuyện.
Sau khi đến Vĩnh Thọ cung, Tôn thái y thấy hai mắt của Hiền phi sưng phồng đến mức mở , sắc mặt ửng hồng, cả tiều tuỵ, hoảng sợ thôi.
Ông đang định bắt mạch giúp nàng thì thấy nàng đuổi xuống, chỉ để và thái tử.
"Tôn thái y, từ đến nay mối quan hệ giữa chúng tồi, đúng ?" Minh Huyên uống một ngụm nước, vẫn dùng giọng khàn khàn giống như tiếng la hỏng mở miệng .
Tôn thái ý cố gắng phủi sạch giữa và Hiền phi ngoại trừ mối quan hệ thái y- bệnh thì còn liên quan đến bất cứ điều gì khác.
Người duy nhất ông nguyện ý trung thành chính là hoàng thượng.
Xuân Ny dùng chiếc khăn lạnh mà Xuân Ny đưa đến đè lên mắt, bình thản : "Bổn cung cho rằng mối quan hệ giữa hai chúng tệ lắm, mang đến cho ngươi một công lao lớn, nếu ngươi cần thì cả, ngươi !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-314.html.]
Tôn thái y nghẹn họng.
Ông tò mò đó là công lao lớn kiểu gì?
Trước đó cho dù là dâu tây, quả táo là cà chua, Hiền phi ngoài trừ tức giận cũng cảm thấy gì đặc biệt hơn .
Nghĩ đến đây, bước chân thế nào cũng thể nhấc lên .
"Nương nương là nô tài kính nể nhất, nương nương thông minh và năng lực, nô tài..." Tôn thái y do dự một chút, vội vàng .
Minh Huyên há miệng ngáp một cái, nhắm mắt chạm Dận , nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của bé ở trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu nàng mới : "Nhắc đến bệnh đậu mùa, bổn cung đột nhiên nghĩ đến một chuyện."
Nhìn thấy cảnh tượng , Tôn thái y phỏng đoán trong lòng, biểu hiện lúc của Hiền phi rõ ràng là hoảng hốt quá độ, một hồi lóc dữ dội, cơ thể mất nước, luôn cảm giác an . Mà nguyên nhân của sự hoảng hốt rõ ràng bắt nguồn từ thái tử.
"Có một tiểu ni cô trong Triêu Dương am, mặt xuất hiện nhiều vết rỗ, là nổi thuỷ đậu nên nhà nén núi sâu." Minh Huyên nhắm mắt nhớ một chút, nàng nhớ mang máng đó tiểu ni cô té ngã gãy chân khi ngoài, thiếu thuốc thiếu dược nên qua đời, như cứ tuỳ tiện bịa là .
Nghĩ đến đây, Minh Huyên cảm thấy đáng tiếc.
Tôn thái y Hiền phi nhớ , cũng dám thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ ở đó, thậm chí còn cầm lấy nước mà Ô Lan đưa đến.
Minh Huyên tiếp tục : "Ta hỏi những bên cạnh , mặc dù tiểu ni cô mắc thuỷ đậu nhưng vẫn tung tăng nhảy nhót, đầy hai ngày khỏi hẳn."
Tôn thái y dừng , chuyện tuyệt đối thể nào!
"Lúc sách, đậu mùa là một căn bệnh thuốc chữa, nếu gặp cũng sẽ lây bệnh. Nàng cũng là bệnh đậu mùa, nhưng những nốt rỗ giống hệt như những nốt rỗ mặt hoàng thượng."