"Không nhớ rõ." Minh Huyên trả lời, Khang Hy tìm sẵn lý do cho , tại nàng thuận theo chứ?"
Trong lòng Khang Hy hiểu rõ, quả nhiên đoán sai, ngoại trừ trong thoại bản thì còn cách giải thích nào khác.
Thấy Minh Huyên vẫn còn chìm đắm trong cảm giác hoảng sợ, thể rời khỏi Dận , Khang Hy bèn rời .
Dận tỉnh táo từ trong bối rối, bé vẫn di mẫu gì? Chỉ hại , di mẫu phát hiện, hình như đó nàng chuyện thể tưởng tượng nào đó?
rốt cuộc là gì chứ? Có ai thể cho bé ?
"Cô cả, cô , di mẫu đừng nữa mà!" Dận ngẩng đầu lên nước mắt di mẫu ngừng rơi xuống, buông bỏ tâm lý nghi hoặc sang một bên, cũng đỏ mắt theo .
Minh Huyên ôm bé, cố gắng bình tĩnh một lúc lâu cũng thể bình tĩnh .
Lúc Tác Ngạch Đồ đến, thấy một màn như .
Ông đỏ mắt, quỳ phịch xuống mặt Minh Huyên, dập đầu một cái thật mạnh, : "Nương nương đại nghĩa, nô tài cảm kích đến tận tâm can."
Chuyện xảy ngày hôm nay ông cũng thể coi là hiểu rõ tình hình, cũng chính vì thế mà thuần phục, cũng dám lấy danh nghĩa thúc phụ như nữa.
"Đừng mấy lời vô nghĩa đó." Minh Huyên lau nước mắt, khàn khàn : "Hôm nay chọc thủng trời, tổn hại đến lợi ích của ít , đương nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của khác."
"Nương nương, lưng ngài sự ủng hộ của bộ Hách Xá Lý tộc, nô tài tuyệt đối sẽ để khác tổn thương đến nương nương và thái tử dù chỉ một chút." Tác Ngạch Đồ vội vàng tỏ rõ lòng trung thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-313.html.]
Minh Huyên thẳng: "Ta tin!"
Tác Ngạch Đồ đang định mở miệng gì đó thì Minh Huyên tiếp tục : "Ta tiếp đây cho dù bên ngoài hỗn loạn như thế nào nữa, Hách Xá Lý gia đều định cho , bừa bãi."
Không chỗ dựa, chỉ dựa việc Khang Hy vệ Dận , Minh Huyên thực sự thể tin , trong lịch sử như thế, bây giờ cũng thế. Trước mắt Tác Ngạch Đồ vẫn chút hữu dụng, thì cứ dùng .
Những chuyện chờ đến khi Dận năng lực tự bảo vệ hẵng .
Tác Ngạch Đồ dập đầu một nữa, đó đảm bảo rằng chắc chắn sẽ định tộc, gây thêm phiền phức trong cung.
Vân Mộng Hạ Vũ
Biết Minh Huyên thích vàng, Tác Ngạch Đồ còn hào phóng tặng cho Minh Huyên một vạn lượng vàng.
"Nương nương cần quá khắt khe với bản , ăn cái gì, dùng cái gì, chúng vẫn thể chống đỡ ." Sau khi chuyện tặng vàng xong, Tác Ngạch Đồ còn khuyên Minh Huyên nên đối xử hào phóng với bản .
Tác Ngạch Đồ thực sự thể hiểu những hành động của Minh Huyên, rõ ràng thích gấm vóc mỹ thực, rõ ràng thể hưởng thụ, nhưng tự vẽ cho một cái khung, bước nửa bước.
Minh Huyên xoa xoa đôi mắt xưng vù, bình thản : "Ngài đang nghi ngờ hoàng thượng nuôi nổi phi tần?"
Cuộc sống bây giờ của nàng xa xỉ đến mức bao giờ nghĩ tới, đám bọn họ còn cảm thấy đang tự khó ? Có bệnh ?
Tác Ngạch Đồ im lặng, một lời.
Trước khi rời , Tác Ngạch Đồ khuyên nhủ với Dận , bảo bé đưa Thập Nhất a ca trở về , đừng để trong Dục Khanh cung, như lắm.
"Có gì chứ? Ý phi sẽ giày vò Ô Nhã thị, hoàng thượng sẽ quản chuyện , nhưng ngài tin , Ý phi sẽ bao giờ giày vò nàng trong lúc nàng đang mang thai? Hậu phi là hậu phi, hoàng tử là hoàng tử, thể khinh thường. Dù bây giờ Thập Nhất a ca cũng là thái tử nuôi dưỡng, trong nhà cũng đừng quên cung phụng." Minh Huyên cắt ngang câu của Tác Ngạch Đồ, thẳng.