Hôm đó, Dận liền đem nguyện vọng của với Khang Hy. Khang Hy suy nghĩ một lúc liền cho sắp xếp, đích đưa nhi tử ngoài xem.
Thực cùng với việc Trường Sinh hôn mê cả ngày, thời gian tỉnh càng ngày càng ngắn, trong lòng Khang Hy cũng sự chuẩn .
Hắn mất vài đứa con trai, đối với việc Trường Sinh rời , mặc dù tiếc nuối nhưng cũng gì bất ngờ.
Nhìn thấy sự ngây thơ vô tội theo hướng tích cực của thái tử và Tam công chúa, khiến cho tán đồng những mong chờ và ảo tưởng đẽ của bọn chúng.
Thấy một câu dối thể khiến cho mấy đứa trẻ ngại sự ly biệt, Khang Hy lặng lẽ bịt kín miệng của tất cả , cho phép bất cứ kẻ nào lung tung mặt bọn họ.
Hắn rõ với Trường Sinh rằng, cho dù bé chọn trở về trở về, phụ tử hai cũng sẽ gặp .
Trong thời gian Trường Sinh chấp nhận chuyện , lời hứa hẹn của hoàng a mã, bé hề sợ hãi những chuyện đó, cảm giác đau đớn thể thậm chí còn khiến bé chút mong chờ.
Hôm qua xem xong con diều của tỷ tỷ, hôm nay hoàng a mã dẫn bé ngoài.
Hoàng a mã- Chỉ mang theo một bé- Đã ôm bé lòng xe ngựa, xuyên thấu qua khung cửa sổ cảnh tượng ầm ĩ bên ngoài, Trường Sinh cũng hiểu tại ?
Có thể là vì vòng tay của hoàng a mã quá ấm áp.
Hoặc thể là vì bên ngoài quá náo nhiệt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cậu bé đột nhiên : "Hoàng a mã, Trường Sinh trở về, ngài còn thể mang con ngoài nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tu-muoi-moi-ngay-an-uong-vui-ve-xem-my-nhan-cai-nhau/chuong-209.html.]
Lúc đầu bé đợi ở địa phủ chờ hoàng a mã và các ca ca tỷ tỷ xuống cùng với , nhưng bây giờ đột nhiên trở về, theo và ở bên cạnh bọn họ, cùng cảm nhận sự náo nhiệt của thế giới .
Khang Hy gật đầu đồng ý.
"Thái tử ca ca hoàng a mã miệng vàng lời ngọc, thật tuyệt!" Trường Sinh duỗi tay đóng dấu với hoàng a mã, đó cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt .
Một ngày hôm đó, Khang Hy ôm Trường Sinh chìm giấc ngủ say, cho xe ngựa quanh kinh thành hết vòng đến vòng khác, cuối cùng tới khi gần đến giờ giới nghiêm ban đêm mới hồi cung.
Lúc đầu còn tưởng rằng cũng giống như , ngủ vẫn sẽ tỉnh , ngọn đèn le lói của Chung Tuý cung vẫn tắt.
ngay khi màn đêm mới buông xuống, một trận lóc vang lên ở Chung Tuý cung, Trường Sinh a ca còn nữa.
"Tại cô ?" Dận rúc trong lồng n.g.ự.c Minh Huyên, nước mắt ngừng kìm nén, nghi hoặc .
Minh Huyên ôm , nhẹ giọng trả lời: "Có lẽ là vì đợi lâu nữa mới thể gặp Trường Sinh a ca, thời gian dài, trong lòng điện hạ nhớ ngài ."
"Hoàng a mã ." Dận dựa Minh Huyên, lau khô nước mắt, khẽ : "Người hoàng a mã thích nhất là cô, nhưng ngài cũng thích các hoàng tử và công chúa khác, bọn họ đều là con của ngài, cô là duy nhất."
Đối với Trường Sinh , Dận hề cảm thấy chán ghét .
Thậm chí bé còn hy vọng Trường Sinh thể sống sót, hy vọng thể ăn ngon, thể nhảy nhót, thể sách tập võ, để giúp hoàng a mã giảm bớt gánh nặng.
trong trong khoảnh khắc thấy những giọt nước mắt của hoàng a mã, Dận đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, bé lờ mờ cảm thấy hình như ở trong lòng hoàng a mã, bản cũng quan trọng như .
So với Trường Sinh gặp vài , hoàng a mã coi trọng Bảo Thanh ca ca hơn nhiều, sự yêu thương đối với Tam tỷ tỷ cũng bộ tịch, còn tiểu cách cách ở Cảnh Nhân cung nữa.