Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 297

Cập nhật lúc: 2025-08-04 14:14:58
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khác với vẻ mặt phức tạp của Tiêu Duệ, Dư Lộ đang tò mò. Theo kết cục ban đầu, phu thê hai Tiêu Duệ và Minh Nguyệt sẽ ân ái đến lúc đầu bạc răng long. Vậy bây giờ đổi thành Tiêu Dật, liệu kết cục thể là Minh Nguyệt và Tiêu Dật sẽ ân ái đến già ?

Này thật đúng là khó .

Minh Nguyệt là nữ chính, thường thì hẳn là hào quang của nữ chính, mà nếu Lâm Thục vẫn khó bản mà đẩy Minh Nguyệt giống như trong truyện, thể kết cục vẫn giống như cũ.

Chẳng qua, chuyện liên quan gì tới cô cả.

Tuyển xong, các tiểu thư đưa về nhà chờ gả, mà Tiêu Duệ và Tiêu Dật thì cùng gặp Huệ Phi. Huệ Phi hai nhi tử, giống như trong nháy mắt mấy nhi tử của cũng lớn lên, đều bắt đầu học bằng mặt bằng lòng.

Bà rõ ràng đưa nữ nhi Định Quốc Công cho Tiêu Duệ, nhưng cuối cùng Tiêu Duệ chọn cô nương phủ Trường Bình Hầu, mà Tiêu Dật chọn phủ Định Quốc Công. Điều khiến bà Tiêu Duệ mấy lời, nhưng sợ Tiêu Dật nghĩ nhiều; cũng mắng Tiêu Dật vài câu, cũng sợ Tiêu Duệ thấy bản bất công. Vì thế bà đành hai nhi tử cung kính mặt , cũng cái gì.

"Thôi thôi, gì hết." Bà , về phía Tiêu Duệ, "Chỉ là Duệ Nhi, hôm nay con chỉ chọn một Chính phi thôi ? Hai vị trí trắc phi đều còn trống mà, là do con trúng mấy đó ?"

Trước khi trả lời, Tiêu Duệ Tiêu Dật một cái, đó mới : "Vâng, con trúng. Hơn nữa vẫn là để trống vị trí trắc phi thì hơn, còn cần." Tuy rằng ở đời thái độ của mẫu phi đối với đổi, nhưng bởi vì kí ức đời , Tiêu Duệ vẫn dùng chút tâm kế.

Quả nhiên, xong, Huệ Phi lý giải thâm ý trong lời của , hai mắt lập tức đỏ lên. Bà Tiêu Dật còn hiểu gì, hiểu thấy thế nào cũng mắt, lập tức đập mạnh lên vai Tiêu Dật một cái.

"Mẫu phi ---" Tiêu Dật kêu oan.

Huệ Phi hừ lạnh, : "Từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng con cùng đều cưng chiều con, nhưng con thì lắm, cái gì cũng đoạt với Thất ca con. con nhớ kĩ cho , đày Thất ca con đối xử với con nhất, con báo đáp nó cho , hiểu ?"

Tiêu Dật sờ sờ mũi, vui hừ lạnh.

Huệ Phi Tiêu Duệ, đau lòng thật, "Vậy cô nương phủ Trường Bình Hầu là thế nào? Con thực sự thích nó ?" Nghĩ đến việc mấy năm nay nhi tử chút buôn bán, so với bà Tiêu Dật Tiêu Văn thì đều dư dả hơn chút, Huệ Phi khỏi : "Nếu thích, mẫu phi giúp con mấy khác xem. Con chỉ cần con thích diện mạo thế nào, mẫu phi đều sẽ tìm cho."

Khiến Huệ Phi áy náy chỉ là bước đầu, mà bước thứ hai vấn đề dung mạo của Dư Lộ. Tiêu Duệ gục đầu, giọng bỗng chút suy sút, "Mẫu phi, mấy chuyện khác tính . Diện mạo của nàng như , bên nhi tử nên quá nhiều . Mẫu phi, về nhi tử cũng cho nàng thường tiến cung, khỏi cho phiền toái cần thiết."

Huệ Phi im lặng.

Cẩn thận ngẫm , nữ tử Vu gia tuy cố tình trang điểm , nhưng mặt mày... chút giống Ngu Văn năm xưa! Huệ Phi giật nảy , ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Duệ đang gật đầu với bà.

Chuyện như , đúng là càng ít càng .

Cũng do kiêng kị gì, vốn chính là biểu tỷ , ở với cũng là bình thường. năm đó Thừa Nguyên Đế hạ lệnh đưa Ngu Văn hòa , mà khi đưa , Ngu Văn sống trong cung của bà, thể xem như là thanh mai trúc mã với Duệ Nhi.

Cho nên nếu chuyện truyền ngoài, đối với Duệ Nhi và Ngu Văn đều là chuyện , mà đối với Duệ Nhi , đó chính là đối với bà và Dật Nhi cũng . Huệ Phi ngầm gật đầu với Tiêu Duệ.

Thánh chỉ tứ hôn ban xuống, tiếp đó chính là hôn kỳ.

Tiêu Duệ chỉ nhanh chóng cưới hỏi Dư Lộ đàng hoàng, vì thế liền chạy đến mặt Huệ Phi quanh co lòng vòng một phen. Bởi vì Huệ Phi thấy với nhi tử, qua mấy thúc đẩy, hôn kỳ của Tiêu Duệ chỉ hôn kỳ của Lục Hoàng tử một tháng. Giữa tháng Năm là hôn kỳ của Lục Hoàng tử, đến giữa tháng Sáu là hôn kỳ của và Dư Lộ.

Không đề cập đến việc Lễ bộ rối ren đến , Tiêu Duệ tiêu tốn ít thời gian và công sức trang hoàng Tầm Phương viện theo ý của Dư Lộ, cho nên khi tin thì Định Quốc Công phủ còn một Đại tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài, Định Quốc Công phủ đổi tên Minh Nguyệt thành Lâm Nguyệt, Lâm phu nhân thường xuyên dẫn theo tham gia các loại yến hội.

Tiêu Duệ tin, nghĩ đến giao tình kiếp giữa Dư Lộ và Minh Nguyệt, rốt cuộc nhịn , giao việc bên Thành Vương phủ cho Thôi Tiến Trung theo dõi, thì cửa tìm Tiêu Dật.

Tiêu Dật ngu. Lời Tiêu Duệ trong cung Huệ Phi đợi lát gã cũng hiểu, hơn nữa ngay từ đầu đúng là mẫu phi ý cho Lâm Thục Thất tẩu của gã, mà cũng là gã coi trọng Lâm Thục thật, bèn ngầm giao lưu với Định Quốc Công mấy , hai ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tự xưng là tri kỷ, cho nên nguyện ý gả nữ nhi cho gã, tự nhiên gã cũng nguyện ý cưới.

Chẳng qua, đúng như lời mẫu phi , gã rốt cuộc là thiếu Thất ca.

"Thất ca, chuyện gì cứ phân phó một tiếng là , còn cần chạy tới đây giữa trời nóng bức thế ." Tiêu Dật đón, thái độ khó .

Tiêu Duệ nhà xuống, quét mắt quanh phòng một lượt, khó để phát hiện trong phòng dấu vết do nữ nhân để . Hắn gặp thích, cho nên tiếp xúc với nữ nhân khác. với Tiêu Dật, quản chuyện .

Với nam nhân mà , đây vốn là chuyện bình thường. Mỗi đều tự do của bản .

Chỉ là hôm nay... Hắn thu tầm mắt , trịnh trọng Tiêu Dật, "Đệ thực sự cưới Lâm Thục?"

Sắc mặt Tiêu Dật đổi, nhất thời nên , rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc cúi đầu với Tiêu Duệ, "Thất ca, chuyện đúng là với thật. , nhưng nay thánh chỉ tứ hôn đều ban , , cũng đừng so đo với gì. Ngày khác thỉnh tội với , ?"

Tiêu Duệ bật , vì hiểu lầm của Tiêu Dật.

Hắn còn ước Lâm Thục khác chọn cơ.

Lắc đầu, Tiêu Duệ : "Yên tâm, đến so đo việc với . Điều là, gần nhất tin từ Định Quốc Công phủ , Định Quốc Công một trưởng nữ lạc ở bên ngoài, giờ tìm về phủ."

Chuyện phong lưu của nhạc phụ, đương nhiên Tiêu Dật .

Gã thở phào, xa : "Thất ca, đừng chứ, lão thất phu Định Quốc Công thật tiền đồ mà! Đường đường một Quốc Công gia, vì Lâm phu nhân nạp thϊếp ngủ thông phòng, kết quả ngay cả khuê nữ ruột cũng dám mang về nhà, thế mà thiên kim tiểu thư của phủ Quốc Công lưu lạc bên ngoài. Chỉ sợ đây sẽ là chuyện lớn nhất kinh đô năm nay!"

Tiêu Duệ với vẻ bất đắc dĩ, thở dài: "Đệ cũng chỉ nghĩ như ?"

Tiêu Dật kinh ngạc, "Nếu thì nghĩ gì nữa? Nam nhân như nữ nhân ở bên ngoài là chuyện bình thường. Đệ cũng thể vì Định Quốc Công mà cho rằng nhân phẩm của lão , chịu cưới nữ nhi của lão ? Chỉ là nếu thật, phụ hoàng cũng sẽ đồng ý !"

Đây đúng là mà, cả hai đời đều chút biến hóa nào!

Tiêu Duệ dứt khoát thẳng: "Đệ thích Lâm Thục ?"

Tiêu Dật thành thật lắc đầu, "Không thích, chả tí nào. cả, cưới nàng vốn vì nàng."

Tiêu Duệ : "Nếu , nữ tử mới tìm về mới thật sự là Lâm Đại tiểu thư, hôn ước của và Lâm Đại tiểu thư, đổi thành nàng cũng ." Nhìn khuôn mặt nháy mặt cương của Tiêu Dật, Tiêu Duệ thể giải thích: "Đệ yên tâm, chút ý gì với Lâm Thục . Mà khuyên như cũng vì hại , thật sự là nếu cần cưới một để quan hệ với Lâm gia thì cưới vẫn hơn cưới Lâm Thục nhiều!"

Đương nhiên Tiêu Dật , trưởng cùng một mẫu sẽ hại gã gì, nhưng mà vì cơ chứ?

Đương nhiên Tiêu Duệ thể giải thích, cũng cách giải thích.

Tiêu Dật bèn lắc đầu, "Vậy cũng , dù gì Lâm Thục cũng là đích nữ, cái Lâm Đại cô nương chỉ là thứ nữ thôi, còn lưu lạc bên ngoài nhiều năm, ai gặp cái gì . Đệ cưới nữ nhân như về trắc phi, quá mặt mặt ? Không , Thất ca đừng khuyên nữa, tuyệt đối , ngay cả phụ hoàng và mẫu phi cũng sẽ đồng ý !"

Thôi, nên đều cả , là do , cũng thẹn với lương tâm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Duệ gật đầu, cũng ở lâu liền về.

Chuyện nhỏ cũng mang đến ảnh hưởng gì, nhanh liền đến hôn lễ của Lục Hoàng tử, đó là của Tiêu Duệ. Mũ phượng khăn trùm sớm đưa đến phủ Trường Bình Hầu, chồng Huệ Phi liên tiếp ban thưởng đồ cho Vu gia. Nhìn bà lòng con dâu như , Thừa Nguyên Đế và Hoàng Hậu cũng đưa ít đồ.

Vu phu nhân khuôn mặt xinh của nữ nhi trong gương, khó cảm thấy hâm mộ, "Ai, thật. Thành Vương đây là thật sự thương yêu con đấy. Không chỉ coi trọng con mà còn thể xin trong cung cho con thể diện lớn như . Lộ Lộ, con gả qua đó , nhớ đối đãi Thành Vương cho , sớm ngày khai chi tán diệp cho ."

Mới mười sáu tuổi mà thành .

Tuy Dư Lộ mặc áo cưới nhưng cô vẫn thể hồn , cho nên Vu phu nhân , cô chỉ gật đầu vô thức, chút thẹn thùng cũng .

Vu phu nhân lắc đầu, nghĩ Dư Lộ sớm ở trong Thành Vương phủ hơn nửa năm, chắc sớm gạo nấu thành cơm với Thành Vương, cho nên ngại ngùng cũng là chuyện thường. Chẳng qua, lát nữa Thành Vương sẽ tới đón, tuy bà ruột nhưng vẫn nên theo quy củ.

Rốt cuộc thì Thành Vương cùng trong cung cho Dư Lộ thể diện, nghĩa là cũng cho Vu gia họ thể diện.

Vu phu nhân dậy đến mặt Dư Lộ, lấy hai quyển sách nhỏ từ tay áo, nhanh chóng nhét tay Dư Lộ, "Lúc ai thì hãy mở xem, mấy cái khác hẳn cần dạy, con học thêm nhiều mấy tư thế, Thành Vương sẽ thích lắm."

Mặt Dư Lộ đỏ bừng.

Lấy kinh nghiệm truyện nhiều năm của cô, cần mở quyển sách nội dung gì. Thật là, cô còn chuẩn sẵn sàng .

Nhìn Vu phu nhân cũng ngượng ngùng tránh , Dư Lộ đành tận lực nghiêm mặt, gọi Phúc Quất đang vội vàng sửa soạn đồ đạc . Đợi Phúc Quất gần, cô vội nhét quyển sách tay Phúc Quất.

"Dư chủ tử, đây là gì thế?" Phúc Quất hỏi.

Dư Lộ : "Không , ngươi cất nó hòm ." Cô dừng một lát, : "Đặt ở cùng ."

Cái gì mà nhét xuống cùng thế nhỉ?

Phúc Quất lưng về phía Dư Lộ, lúc đến bên cạnh hòm, nàng một tay mở hòm một tay mở quyển sách nhỏ . Nhìn các tư thế kỳ quái vẽ trong sách, điều đầu tiên Phúc Quất nghĩ đến là, chẳng lẽ là một loại võ công cao cường nào đó? , cái gì, cả nam cả nữ đều mặc đồ, rõ ràng là sách cấm mà!

Nàng tức giận đóng sập nắp hòm, đầu lớn tiếng : "Dư chủ tử!"

"Ừ?" Dư Lộ đầu .

Phúc Quất cả giận: "Đây đây đây... đây là quyển sách Vu phu nhân đưa ngài!"

Vệt hồng mặt Dư Lộ còn biến mất nổi lên , "...Ừ."

"Bà dám, dám đưa mấy thứ đến mặt ngài! Bà quả là quá mức vô pháp vô thiên ! Quá là..." Phúc Quất tức đến đỏ cả mặt, "Nô tỳ tìm bà ! Nô tỳ cho Vương gia !"

Nha đầu ...

Dư Lộ kịp thẹn thùng nữa, vội dậy giữ chặt nàng , gần tai nàng thì thầm mấy câu. Chỉ thấy mặt Phúc Quất càng ngày càng hồng, đó gục đầu xuống dám ngẩng lên nữa. Dư Lộ thấy nàng như , cũng thấy ngại nữa, ngược nghĩ đến mỗi quan hệ trì trệ tiến giữa nàng và Trần Chiêu, bèn thì thầm thêm mấy câu.

Phúc Quất ngượng ngùng, xoắn xuýt mãi chịu ngẩng đầu, "Cái đó, cái đó ?"

Dư Lộ : "Có thì cũng thử xem . Nếu , ngươi c.h.ế.t tâm sớm . Thiên hạ nơi nào cỏ, , cứ để giới thiệu mấy nam nhân khác càng ưu tú hơn cho ngươi!"

Phúc Quất để ý đến câu của cô, nhưng gật đầu với câu phía .

kiệu hoa đỏ, bên tai là tiếng sáo và tiếng trống, một đường lắc lư rốt cuộc dừng . Bị kéo tay ngoài, bái thiên địa, đưa động phòng. Vạch khăn trùm đỏ thẫm lên, Dư Lộ liền thấy đồng hương Tiêu Duệ mặt đầy ý .

Trong tân phòng trừ Tiêu Duệ thì còn nào khác, nên Dư Lộ thấy Tiêu Duệ liền lập tức vươn tay ôm cổ , rướn hôn liên tục lên mặt Tiêu Duệ.

"Ta nhớ !" Cô thổ lộ.

Đây là nhiệt tình đến từ hiện đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-297.html.]

Đương nhiên Tiêu Duệ sẽ đáp trả. Bất chấp việc uống rượu giao bôi, bất chấp việc kêu hỉ nương đến, nhiệt tình ôm Dư Lộ lòng hôn sâu.

Khi Dư Lộ sắp thở nổi thì Tiêu Duệ mới rời .

"Ta ngoài tiếp khác, nàng ngoan ngoãn đợi trong phòng, một lát về." Hắn : " , kêu Thôi Tiến Trung đợi ở bên ngoài, nàng gọi đưa đồ ăn cho , phòng bếp đều xong hết , ăn gì thì chỉ cần gọi món thôi."

Dư Lộ gật đầu, hôn một cái, dặn dò: "Đừng uống nhiều quá, ."

Tiêu Duệ gật đầu. Hôm khác thì thể uống nhiều chứ hôm nay thể , còn động phòng nữa, uống nhiều quá mà động phòng .

Tiêu Duệ , Dư Lộ liền kêu Phúc Quất và Thạch Lưu tới dọn đồ ăn, ba vội vàng dùng bữa. Dư Lộ đuổi Thạch Lưu tìm Trần Chiêu, cô thì tìm xiêm y đẽ cho Phúc Quất mặc, nghĩ nghĩ, cũng đưa áo n.g.ự.c bản đơn giản cho Phúc Quất.

Phúc Quất áo n.g.ự.c chỉ hai mảnh tơ lụa , sợ tới mức nên lời.

Dư Lộ mẫu cho nàng xem, "Đây, mặc thế , xong mặc thêm một lớp áo lụa mỏng là . Vậy mới thể chứng minh sự chân thành ."

"Dư chủ tử... , ?" Phúc Quất chút hối hận.

Dư Lộ dừng , "Sao, hối hận ? Nếu ngươi thì thôi, , tùy ngươi cả." Cô là hiện đại, bờ biển cũng thấy mặc bikini, nhưng Phúc Quất là cổ đại, chắc thể tiếp nhận khí như .

Phúc Quất khẽ cắn môi, : "Thạch Lưu..."

Dư Lộ : "Không , tuy Thạch Lưu gọi nhưng nếu Trần Chiêu tới thật, giải thích với . Hơn nữa ngươi cũng ở đây mà, thấy ngươi, đương nhiên sẽ nghĩ nhiều."

Thật sự hối hận, chạy trốn ngay lúc ?

Nàng thể rút kiếm đánh đến ngươi c.h.ế.t sống với , nhưng tại dám thử lòng chứ? Chẳng lẽ là vì nàng chắc chắn đáp án là lời nàng ? nếu thật là , thà lời Dư chủ tử thì hơn. Nam nhân đời nhiều như , Trần Chiêu thích nàng, nàng cũng thích sống nổi.

Phúc Quất bỗng lắc đầu, "Không, Dư chủ tử, nô tỳ hối hận!"

Dư Lộ ánh mắt kiên định của nàng, gật đầu.

- --

Tiệc rượu ở tiền viện tan, Tiêu Duệ đầy mùi rượu trở hậu viện. mới Tầm Phương viện liền một tiểu nha đón , lập tức ôm cánh tay đỡ . Phản ứng đầu tiên của Tiêu Duệ là ném , nhưng mới dùng chút lực liền thu tay .

"Sao ?" Tiểu Lộ Nhi giả dạng thành tiểu nha , Tiêu Duệ đương nhiên phối hợp nhỏ giọng chuyện.

Dư Lộ nhỏ giọng chuyện cho , giao đãi: "Xin đó!"

Tiêu Duệ cũng uống say, chỉ là Dư Lộ nhỏ giọng giải thích chuyện xong, lập tức trốn như cá chạch, hận thật sự say mới . Đây đều là chuyện gì thế, Trần Chiêu chính là Trần Chiêu ký ức đời , các nàng thể lừa .

Hắn thở dài, thôi thôi, coi như chơi chơi cùng các nàng .

Chỉ là Phúc Quất, tối nay chắc chắn đau lòng .

Nghĩ đến đời cuối cùng Phúc Quất Trần Chiêu c.h.é.m một cánh tay, sang đời , đưa cả đời cho Trần Chiêu. Vậy xem , Trần Chiêu đáng thương thì cũng đúng lắm, còn thật lòng thích đó ?

Vào phòng chính, Tiêu Duệ cũng phòng trong, chỉ ở gian ngoài để uống nước.

Lúc Phúc Quất đang bên trong, cả run mạnh. Nàng thực sự hối hận. Không hối hận vì sợ Trần Chiêu tới mà là sợ Dư Lộ quá tin tưởng Tiêu Duệ. Nam nhân uống rượu dễ xằng bậy, nếu Vương gia thực sự cứng rắn nàng, nàng cũng dám phản kháng đó.

Cũng may, Vương gia cửa nhưng ý phòng trong.

Phúc Quất chờ đến yên, theo thời gian trôi , sắc mặt càng ngày càng khó coi, lòng cũng càng ngày càng lạnh. Mà ở bên ngoài Tiêu Duệ cũng chút yên. Đây chính là đêm động phòng hoa chúc đó, Tiểu Lộ Nhi bụng, nhưng cũng thể kéo dài thời gian động phòng của . giờ lắm, tân phòng nữ nhân khác, chính chủ .

Tiêu Duệ tay ấn bàn, lảo đảo dậy.

Tuy uống say nhưng đêm nay uống cũng ít rượu, đến giờ còn tắm rửa uống canh giải rượu, còn thể dậy là lắm .

Không nghĩ tới, mới dậy, ở cửa liền lập tức xuất hiện một . Tiêu Duệ qua, tới rõ ràng là Trần Chiêu.

Hai cũng coi như quen , liếc , Tiêu Duệ lập tức hiểu ý của đối phương.

Hắn tiếng động hỏi một câu.

Trần Chiêu do dự một chút, gật đầu.

Trong phòng, Phúc Quất giường ở bình phong. Tuy nàng ăn mặc chút bại lộ nhưng bình phong che chắn, cũng chuẩn xiêm y. Nghe tiếng bước chân gần, nàng lập tức túm chặt xiêm y .

Trần Chiêu bắt lấy một bên bình phong, hít sâu một , bỗng xốc bình phong lên.

Phúc Quất còn tưởng đến là Tiêu Duệ, lập tức cầm xiêm y bao lấy , cũng co , che hơn nửa lớp nệm, chỉ lộ mỗi cái đầu.

tới là Trần Chiêu.

Phúc Quất tới, hai mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Trần Chiêu động, nhưng chỗ cao, đương nhiên thể thấy đầu vai bao bằng áo lụa hồng nhạt của Phúc Quất. Hắn hỏi: "Nếu Vương gia thực sự uống say, cứ như , nàng tính đây?"

Làm đây?

Hắn hỏi như , xem cái gì cũng cả . Phúc Quất tức khắc thấy hổ, nhưng cam lòng yếu thế, liền ngửa đầu, khách khí : "Liên quan gì đến ngươi?"

Trần Chiêu cạn lời, đúng là thể chuyện đàng hoàng với nữ nhân mà. Dù thái độ của đến , nữ nhân kiểu gì cũng chặn họng . Chỉ là hình như quen với cách chuyện của nàng, là do thích nàng, vẫn là do thấy thiếu nàng, cho nên mới nhịn nàng đây?

Trần Chiêu , nhưng khuôn mặt đầy nước mắt nhưng vẫn bất khuất của Phúc Quất, cũng . Hắn vươn tay với Phúc Quất.

Phúc Quất bất động, hung hăng hỏi : "Cái gì?"

Trần Chiêu dịu dùng : "Đi cùng ?"

"Không !" Miệng nhanh hơn não. Phúc Quất còn hiểu ý của Trần Chiêu mà lời từ chối.

Lòng Trần Chiêu cứng , cũng lười tiếp. Nữ nhân chuyện bình thường , chỉ thể mạnh bạo. Hắn tiến lên, nhanh chóng tay, lập tức bắt lấy đầu vai của Phúc Quất. Phúc Quất võ, theo bản năng khom lưng, lui về phía . Trần Chiêu túm lấy xiêm y nàng. Phúc Quất lui một nửa mới thấy đúng, lập tức choáng váng.

Lúc Trần Chiêu mới tiến lên, quấn chặt xiêm y lên nàng mới kéo tay nàng ngoài.

Mà bên , Dư Lộ xa, Tiêu Duệ cũng thuận lợi bắt trở về.

Tắm gội quần áo, thả màn bò lên giường.

Chuyện suy nghĩ hơn một năm rốt cuộc thể danh chính ngôn thuận, Tiêu Duệ xoay , tay mò đến vạt áo của Dư Lộ.

Dư Lộ còn đang vui vì thể tác thành cho Trần Chiêu và Phúc Quất, chút đề phòng, đến khi nút thắt áo ngủ cô tự chế cởi hơn một nửa cô mới hồn, lập tức rụt lăn vô trong.

"Chàng ?" Cô nhỏ giọng : "Không , chúng còn nhỏ lắm, thể . Ít nhất chờ ba năm nữa, chờ đủ mười tám tuổi mới ."

Tiêu Duệ : "Đây là cổ đại!"

Dư Lộ phản kích: " chúng đều là hiện đại!"

Tiêu Duệ: "..." Cho nên, vì là đồng hương của nàng ?

Hắn trầm mặc một lát, giọng bỗng mềm mỏng hẳn, "Hay chúng dùng cách khác?"

Dư Lộ nghĩ đến quyển sách nhỏ Vu phu nhân đưa, nghiêm khác cự tuyệt, "Không cần!"

Tiêu Duệ: "Nếu nàng vẫn luôn sinh, sợ mẫu phi kêu nạp trắc phi."

Đây đúng là cả một vấn đề! Dư Lộ xoay , "Hay là, thể sinh?"

Tiêu Duệ cắn răng: "Nàng thử xem ?"

Dư Lộ che mặt, "Lưu manh, !"

- --

Dư Lộ và Tiêu Duệ thành bao lâu, Tiêu Dật đón trắc phi cửa, chỉ là ngay ngày hôm liền gây một chuyện khiến kinh thành đều khϊếp sợ. Đó là Tiêu Dật hài lòng với trắc phi mới cửa, ngay sáng hôm mang theo một đám thị vệ xông phủ Định Quốc Công, đập nát nhừ thư phòng của Định Quốc Công.

Chẳng qua, gã trả trắc phi về phủ Định Quốc Công.

Nghe ngay đêm đó trắc phi Tiêu Dật dọa, hôm dậy , ngay cả theo Tiêu Dật cung tạ ơn cũng .

Chuyện ở kinh thành truyền đến truyền ồn ào, nhưng cố tình Định Quốc Công chỉ cáo trạng Tiêu Dật, lão còn chạy gặp Thừa Nguyên Đế, sám hối rằng bản dạy nữ nhi, chọc cho Tiêu Dật vui, nguyện ý đón nữ nhi về.

Đương nhiên Thừa Nguyên Đế đồng ý. Ông trấn an Định Quốc Công, gọi nhi tử đến giáo huấn một phen, chuyện cứ xong như .

Chẳng qua, Tiêu Duệ và Dư Lộ , gả cho Tiêu Dật Lâm Thục mà là Minh Nguyệt Lâm Thục và Lâm phu nhân mận đổi đào. Lúc đầu hai còn ý định, nếu việc lộ thì là Minh Nguyệt vì mối hôn sự nên thiết kệ hại , thì gả qua. Chỉ là ai Tiêu Dật căn bản chuyện , chỉ chạy tới Lâm gia đập thư phòng của Định Quốc Công.

Lại thêm việc Định Quốc Công chạy tới thưa tội với Thừa Nguyen Đế, vì thế thanh danh của nữ nhi Lâm gia lập tức kém cực. Rồi đó, một đám tiểu dân chi tiết đều mắng vị tiểu thư con Chính thê của Lâm gia, hại Đại tiểu thư vất vả lắm mới về nhà hỏng thanh danh, tìm thấy để gả.

, ở đời , Lâm Thục tâm cao khí ngạo ở nhà tới tận năm hai mươi hai tuổi, mới rốt cuộc thể gả cho một thư sinh nghèo. Chỉ là, gả cho một dám đối nghịch với Lâm gia, đời nàng sống cũng tệ.

Còn Tiêu Duệ và Dư Lộ, mãi cho đến lúc thể của Dư Lộ tròn hai mươi tuổi thì cô mới sinh đứa con đầu lòng của hai , một tiểu nam hài nhăn nhúm. Tiêu Duệ nó, vẫn thể giống nhi tử đầu tiên ở đời .

vẫn đặt tên cho nó là Tiêu Cảnh Thành.

Loading...