Xuyên Thành Tiểu Thiếp - Chương 294

Cập nhật lúc: 2025-08-04 14:14:43
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Chiêu ngờ tới, gặp mặt đầu tiên với Tiêu Duệ khi sống đưa gặp riêng. Gặp riêng để chuyện gì chứ? Trần Chiêu luôn thấy ánh mắt Tiêu Duệ đúng lắm, kết hợp với quỹ tích đời của Dư Lộ khác với đời , khỏi tuyệt vọng nghĩ, Tiêu Duệ sẽ sống giống như ?!

Nếu là như thật, thà c.h.ế.t còn hơn.

Thấy Trần Chiêu, Tiêu Duệ cũng gì, chỉ thản nhiên chằm chằm. Nhìn lâu, Trần Chiêu vô ý thức lảng tránh.

Tiêu Duệ cong miệng, hỏi: "Về lúc nào?"

Là thăm dò, nhưng cũng mang theo ba phần nhận định.

Vừa xong, Trần Chiêu lập tức hiểu ý của Tiêu Duệ là gì. Lòng lập tức trầm xuống, giọng cũng sức lực gì, "Ba ngày ."

Ba ngày , thì còn sớm bằng .

Tiêu Duệ gật đầu, : "Ngươi , lúc bản vương còn gϊếŧ ngươi, ngươi tự rời . Đồng thời ngươi cam đoan, về sẽ xuất hiện mặt bản vương nữa."

Trần Chiêu hề động đậy, chỉ im tại chỗ như một tấm bia đá. Trầm mặc cực kì lâu, mới : "Lộ... Dư chủ tử, nàng cũng..."

"Không ." Tiêu Duệ cũng sợ , "Nàng gì hết, chỉ trở về."

Trong lòng Trần Chiêu nghi vấn, "Vậy nàng là..."

Tiêu Duệ như là thắng cuộc, bỗng chút đồng tình với thua cuộc là Trần Chiêu, "Giống như ngươi nghĩ, nàng của thế giới ." Nói xong lời , Tiêu Duệ bỗng nghĩ đến kiếp khi Trần Chiêu c.h.ế.t một nghi vấn, bèn hỏi ngược : "Đến cùng thì ngươi hận nàng cái gì, đời , cố chấp hại nàng như ?"

Hại đến cuối cùng, vẫn khiến thống khổ như .

Trần Chiêu ngờ rằng Tiêu Duệ sống thật, cũng ngờ rằng, chuyện của kiếp , lúc Tiêu Duệ vẫn nguyện ý ôn hòa chuyện với .

Hắn bỗng xúc động kể hết chuyện .

Bí mật hai đời của , chỉ một , thật sự là quá thống khổ. Hắn hết một năm một mười cho Tiêu Duệ .

Từ đầu Tiêu Duệ tin, đó là khϊếp sợ, đến cuối cùng, mặt hiện điều gì, nhưng trong lòng như sóng to gió lớn.

Một đời , gϊếŧ Tiểu Lộ Nhi ?

Không , đời là Tiểu Lộ Nhi. mặc dù Tiểu Lộ Nhi, đó cũng là thể của Tiểu Lộ Nhi, thể...

Nhìn Tiêu Duệ đổi sắc mặt, Trần Chiêu bỗng cảm giác sảng khoái khi trả thù khác. Cũng thể để một gánh hết chuyện , nếu Tiêu Duệ thì cho , thì chứ?

"Kiếp , Dư chủ tử đúng là rời khỏi Vương phủ với ty chức, ty chức phỏng đoán, ngoại trừ việc nàng thích bên ngài một nữ nhân, trái một nữ nhân , hẳn cũng liên quan tới việc đời ngài gϊếŧ nàng !"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nàng sống như chúng , nàng thể nào việc !" Tiêu Duệ phản bác.

Tiêu Duệ gì, cũng thấy việc lạ. Không thì hơn, nếu thật... thực sự là Lộ Lộ sớm đời Tiêu Duệ gϊếŧ nàng, mà luôn đối xử với nàng, cuối cùng cụt tay rời , kiếp lúc nàng với , trong lòng nhất định là vô cùng mong chờ ?!

Mong chờ, thể yêu nàng, cả đời đối xử với nàng.

, rốt cuộc nàng tổn thương, nàng thất vọng.

Trần Chiêu tự giễu. Hắn cảm thấy thống khoái thì gì, ở kiếp còn bằng Tiêu Duệ đời nữa. Ít nhất, ở đời , Tiêu Duệ lừa Lộ Lộ, mà kiếp tiếp cận Lộ Lộ bằng sự lừa dối.

Tiêu Duệ hỏi Trần Chiêu: "Đời , Vương phi của bản vương vẫn là Lâm Thục ?"

Trần Chiêu lấy tinh thần, : "Vương phi đời thứ nhất là nàng , nhưng về nàng khó sinh chết, ngươi liền nâng trắc phi Lâm gia Nhị tiểu thư lên Vương phi. , Lâm gia Nhị tiểu thư, đó là nha Minh Nguyệt cô nương của Lâm Thục." Hắn Tiêu Duệ, bỗng bĩu môi, "Đời , ngươi vô cùng sủng ái Lâm gia Nhị tiểu thư, chỉ nâng một thứ nữ như nàng lên Chính phi, mà ngươi còn phân tán hết thảy nữ nhân trong phủ, cả đời chỉ mỗi nàng ."

Sao thể!

Tiêu Duệ kinh ngạc, cơ thể nghiêng về phía , tay cũng vô ý thức tóm chặt lấy một góc bàn. Đời , đời như ...

Trần Chiêu bỗng vén vạt áo quỳ xuống, "Vương gia, ty chức thể gặp Dư chủ tử một mặt ?"

Gặp Tiểu Lộ Nhi? Nằm mơ!

"Không thể!" Đầu ngón tay Tiêu Duệ run run, giọng vô cùng lạnh, "Thừa dịp bản vương còn đổi ý, cút!"

Dư Lộ ở Thành Vương phủ tự do tự tại, nhưng ba ngày liên tiếp Tiêu Duệ vẫn từng tới, chỉ lòng cô chút bận tâm, Ngọc Oánh cũng bắt đầu hoảng loạn.

"Dư chủ tử, Vương gia , lâu như vẫn tới?" Có Thạch Lưu và Phúc Quất ở, Ngọc Oánh dám quá đặc thù, cũng gọi Dư Lộ là Dư chủ tử.

Dư Lộ lắc đầu, "Không ."

Thạch Lưu lột quýt, tách từng múi một đặt trong chén, đó đặt tay Dư Lộ, "Dư chủ tử, ngài đừng lo, chắc Vương gia việc gì thôi. Chờ Vương gia hết bận , nhất định sẽ lập tức đến xem ngài."

Nếu quả là chuyện thật, đương nhiên lo. nếu... nếu nhỡ chuyện ngoài ý xảy , đồng hương trở hiện đại, Tiêu Duệ nguyên bản trở về, thì phiền toái.

Trong truyện, nguyên chính là một đại pháo hôi đấy!

Có nên sớm ôm đùi vàng của nữ chính nhỉ?

bây giờ nữ chính ở cô cũng , Tiêu Duệ còn ban hôn nữa!

Đang thầm trong lòng thì Phúc Quất bỗng chạy , "Dư chủ tử, Trường Bình Hầu phu nhân tới chơi."

Trường Bình Hầu phu nhân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-thiep/chuong-294.html.]

Bây giờ phận của cô ngay cả thϊếp thất cũng , tại Trường Bình Hầu phu nhân phận tôn quý tới gặp cô? Hơn nữa, cô tư cách gặp vị Hầu phu nhân ?

Dư Lộ còn hỏi mấy nha , trong viện vang lên tiếng , đó là một phu nhân đầu gài đầy những cây trâm đắt tiền đầy bao quanh gần. Bà thấy Dư Lộ, hai mắt sáng lên, đó trực tiếp lên kéo tay Dư Lộ.

" là một đứa bé đáng yêu mà." Vu phu nhân , phất tay đuổi hạ nhân mang tới, "Tất cả xuống , hai con chúng chuyện riêng chút."

Hai con?

Hạ nhân của Vu phu nhân đều lui xuống, ngay đó Thôi Tiến Trung cũng xuất hiện. Lão , tiến lên cung kính hành lễ với Dư Lộ vẫy tay mang mấy Ngọc Oánh Thạch Lưu theo.

Đây là thế ?

Dư Lộ mờ mịt vị Hầu phu nhân đang híp mắt .

Trong phòng còn ai, Vu phu nhân thu nụ , trịnh trọng : "Thành Vương gọi tới. Phu gia của họ Vu, khác họ Dư của con, nhưng phát âm đều giống . Mà ở mười lăm năm , đúng là một đứa con gái, chỉ là phúc bạc, nó sinh lâu liền mất. Vì thế Vương gia kể về con với , lập tức đồng ý. Giờ gặp con, thấy con giống như con gái ruột của ."

Tuy con gái mất vài chục năm, nhưng nhắc đến con gái, Vu phu nhân vẫn còn chút khổ sở. Nên một hồi, vành mắt Vu phu nhân nhịn đỏ lên.

Dư Lộ nhất thời , bèn cầm tay bà.

trong lòng thì cô đang nghĩ chuyện nhiều ngày mà Tiêu Duệ hề qua đây xem cô. Thì chuyện bận thật, còn bận việc vì cô nữa. Nghe ý trong lời của phu nhân , Tiêu Duệ thế cô con gái mất của vị Hầu phu nhân đó.

Đây là việc lợi cho cả hai bên, Dư Lộ suy nghĩ một chút, bèn : "Nếu phu nhân con thấy , con sẽ hiếu thuận với phu nhân, tuyệt kém như con gái ruột."

Vu phu nhân vốn chỉ chút xúc động, nhưng Dư Lộ nghiêm túc như , lòng bà vài phần thích cô thật. Chuyện định , nếu bà và cô nương chung đυ.ng , ích cho nhà bà.

, hai đều tâm trò chuyện với vui. Đến lúc hoàng hôn, khi Vu phu nhân rời , bà cảm thấy chút thôi thật.

"Đứa bé ngoan, chờ thêm hai ngày, sẽ tới đón con."

Dư Lộ gật đầu, "Vâng, con chờ ngài, ngài thong thả."

Không ngờ, đưa Vu phu nhân tới cổng trong, bà lên xe ngoại viện, Dư Lộ lanh mắt phát hiện Tiêu Duệ đang bước tới.

Nghĩ đến đồng hương những việc vì cô, Dư Lộ thực sự đồng hương gì cả, nên cô nhất thời kích động, chạy nhanh đến nghênh đón, khiến Ngọc Oánh hô mấy tiếng cũng chịu dừng.

Thạch Lưu hì hì, nhỏ giọng với Ngọc Oánh: "Không , nhỡ Vương gia thích chủ tử chúng như thì chứ, chủ tử cao hứng bao kìa!"

Tiêu Duệ thích , đương nhiên là thích , nhưng trong cái thích xen lẫn nhiều cảm giác chột yên. Hắn suy nghĩ ba ngày nay, càng nghĩ càng thấy lời của Trần Chiêu thật. Mà nếu là thật, thật đúng đối mặt với Dư Lộ .

Thì kiếp nàng ở với sợ thật.

Nàng ngàn khổ vạn khổ thoát Vương phủ, ở cùng cũng là lý do. Tiêu Duệ nghĩ, nếu đổi thành , cũng sẽ ở cùng gϊếŧ đời , chỉ như , khi còn tay gϊếŧ gϊếŧ nữa.

Nhìn nụ của Dư Lộ, bỗng run lên, may là đời Tiểu Lộ Nhi .

"Đồng hương..." Dư Lộ bắt lấy tay Tiêu Duệ, cúi đầu hô , đó tự chủ nũng chút, "Mấy ngày nay ngươi bận thế, mỗi ngày đều chờ ngươi tới đấy, nhưng ngươi một mực tới. , Vu phu nhân tới, và bà trò chuyện hồi lâu, bà mới xong."

Tiêu Duệ hỏi: "Nàng thích bà ?"

Dư Lộ: "Thích lắm, cảm ơn ngươi nhé đồng hương!"

Tiêu Duệ: "..." Thân phận đồng hương , nên tiếp đây? Hắn hít sâu một , học dáng vẻ chuyện thường ngày của Dư Lộ: " , đường về gặp của phủ Quốc Công. Gia nhân đúng là kì lạ, thế mà trực tiếp phái nha của Đại tiểu thư đến chuyện với . Nha mặt tròn còn tự xưng là Minh Nguyệt, đúng là buồn thật!"

Dư Lộ biến sắc, lẩm bẩm: "Minh Nguyệt?"

Tiêu Duệ gật đầu, " , thế?"

Dư Lộ bộ dạng Minh Nguyệt , nhưng đấy chính là nữ chính nguyên bản đấy! Cô chút cho Tiêu Duệ, dù , Tiêu Duệ cũng đây là trong một cuốn sách. Thế nhưng, nghĩ đến thái độ của Tiêu Duệ đối với cô, còn hôm nay Vu phu nhân còn tự tới cửa, cô cảm thấy nếu cô thì hình như chút cho lắm.

Cô cẩn thận : "...Minh Nguyệt , nàng ?"

Tiêu Duệ cô, chút do dự: "Không để ý lắm, chẳng qua, nhất định là bằng nàng!"

Người , miệng ngọt thật đấy!

Lòng Dư Lộ cũng ngọt theo, đó ôm tay của Tiêu Duệ, nhỏ tai : "Ngươi chứ, tên Minh Nguyệt đó là Vương phi tương lai của ngươi đấy! Không đúng đúng, của ngươi mà là chủ nhân của thể . Hắn chỉ cho Minh Nguyệt Vương phi mà còn phân tán hết thảy nữ nhân trong phủ vì Minh Nguyệt, cả đời đều chỉ một Minh Nguyệt thôi."

"Ngươi thế chứ? Hai xuyên một quyển sách, đúng là hai duyên thật đấy. Ngươi , thảm lắm đấy. Trong quyển sách , về chính là đại pháo hôi, chính chủ nhân của thể của ngươi gϊếŧ c.h.ế.t đấy!"

==================

Màn kịch nhỏ:

Tiêu Duệ:...Nàng đang cái gì? Ta !

Dư Lộ: Chàng thật vô tình, thật lãnh khốc, thật cố tình gây sự.

Tiêu Duệ: Ta !

Trần Chiêu: Ha ha, tình yêu đẽ, chia tay nhanh ~~

Tiêu Duệ & Dư Lộ: Cút ngay --

Trần Chiêu: /(ㄒo ㄒ)/~~ tác giả kháng nghị, cũng một lão bà ~

Loading...