Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-03-28 19:28:18
Lượt xem: 205
Trong lúc mọi người lo tới thối ruột, đôi mắt Phượng Khê lại sáng rực lên. Nàng hỏi: “Mọi người có chắc đây là thành trì của Ma giới không? Không nhận nhầm chứ?”
Mọi người: “…”
Giọng điệu phấn khích đó của nàng là sao hả?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phượng Khê cười nói: “Chắc chắn trong này có bảo tàng của Ma tộc, đoán chừng còn có cả điển tịch của Ma tộc ấy chứ! Nếu chúng ta có thể lấy được, sau này khi đối phó với Ma tộc, chẳng phải chúng ta sẽ chiếm ưu thế hơn ư?”
Mọi người: “…”
Nàng nói thẳng thừng như thế, không sợ chọc giận thứ trong thành à?
Quả nhiên, một giọng nói âm u chợt vang lên từ bốn phương tám hướng: “Nhân tộc đúng là lũ ti tiện! Mỗi giây mỗi phút đều nghĩ âm mưu quỷ kế!”
Mấy người Giang Tịch lập tức thay đổi sắc mặt, ai nấy đều tiến vào trạng thái cảnh giác.
Riêng Phượng Khê vẫn ung dung như cũ, nàng cười đáp: “Tiền bối, lời ban nãy là ta cố ý nói đó, nếu không sao có thể mời ngài lộ mặt được? Vả lại, nếu ngài đã đồng ý để bọn ta vào thành, vậy chứng tỏ ngài không để ý tới thân phận Nhân tộc của bọn ta rồi.”
“Nghĩ kỹ thì Nhân tộc và Ma tộc cũng đâu có gì khác biệt. Dù là Nhân tộc hay Ma tộc thì đều có người quỷ kế đa đoan, cũng có người lương thiện ấm áp. Thế nên, chỉ cần gặp đúng người, thì dẫu là Nhân tộc hay Ma tộc cũng đâu có vấn đề gì.”
“Ngài thấy ta nói đúng không?”
Chủ nhân giọng nói kia khẽ hừ lạnh: “Mới tí tuổi đầu mà tài ăn nói cũng sắc sảo đấy!”
“Ngươi nói đúng, nếu đã để các ngươi tiến vào, thì ta không để ý tới thân phận Nhân tộc của các ngươi. Nhưng đã tiến vào địa bàn của ta, thì phải tuân theo luật chơi của ta. Các ngươi chia tổ đi, mỗi tổ hai người. Người cùng tổ đánh đ.ấ.m lẫn nhau, nhất định phải khiến đối phương tàn tật, nếu không bổn tọa sẽ g.i.ế.t sạch các ngươi!”
Mấy người Giang Tịch nghiến răng, tên Ma tộc này đang đùa bỡn họ!
Nếu đã thế, chi bằng liều mạng cho rồi!
Dẫu phải c.h.ế.t cũng không thể thỏa hiệp với Ma tộc được!
Chẳng qua, hiện tại họ đều nghe theo sự chỉ huy của Phượng Khê, nên chưa ai nói gì.
Phượng Khê cất giọng hỏi lại: “Tiền bối, ngài nói ‘khiến đối phương tàn tật’ là có ý gì? Là “cắt đứt” một bộ phận trên cơ thể của đối phương ư?”
Gã Ma tộc thoáng do dự, nói: ‘Đúng vậy.”
Phượng Khê lập tức nói với đám người Giang Tịch: “Nào! Mau lập tổ đi, hai người một tổ, nhổ sạch lông mi của đối phương cho ta!”
Mọi người: “…”
Gã Ma tộc: “…”
Thấy gã Ma tộc không lên tiếng, mấy người Giang Tịch bèn làm theo lời Phượng Khê, bắt đầu nhổ lông mi cho nhau.
Quân Văn rất đau lòng.
Hắn sắp không còn hoàn chỉnh nữa rồi!
Thân là một người có bệnh sạch sẽ kiêm chứng tự luyến, hắn không cho phép dung mạo của bản thân có bất cứ tỳ vết nào.
Nhưng hiện tại đâu còn cách nào khác. Vì mạng sống, hắn chỉ đành hi sinh lông mi.
Do cả đoàn có tổng cộng mười lăm người, nên Phượng Khê một mình một nhóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-95.html.]
Con hàng này lập tức rút ra một cây kéo nhỏ, rồi tỉa tóc của mình.
“Trời ơi! Đất ơi! Giờ đây ta tàn tật mất rồi! Cái da cái tóc đều nhờ phụ mẫu ban cho, cha ơi, nương ơi, con xin lỗi hai người!”
Mọi người: “…”
Nếu nàng sớm biết có thể cắt tóc, vì sao còn xúi họ nhổ lông mi?
Đúng là đồ ngũ hành thiếu đức!
-----
Có lẽ do kinh ngạc trước hành động của Phượng Khê, mãi một lúc lâu sau mà gã Ma tộc vẫn chẳng thể cất thêm lời nào nữa.
Vài ngày trước cũng có một đoàn người tới đây. Sau khi nghe luật chơi gã đưa ra, có người c.h.ặ.t ngón tay đồng đội, có người cắt vành tai đồng đội,… Tuy sau đó những bộ phận kia đều được dùng cao tục cốt gắn lại, nhưng chứng kiến cảnh tượng đồng đội tương tàn, gã vẫn cảm thấy cực kỳ hả hê.
Cớ sao khi đến lượt đoàn người này, gã lại tức tới nghẹt thở thế không biết?
Gã cất giọng u ám: “Chắc hẳn các ngươi cũng đoán được trong tòa thành này có bảo vật quan trọng của Ma tộc. Nếu ai trong số các ngươi vượt qua toàn bộ thử thách, thì sẽ nhận được bảo vật này, đồng thời an toàn rời khỏi đây.”
“Nhưng nếu trong số các ngươi không có ai vượt qua thử thách, thì các ngươi phải ở lại đây tế thành.”
“Đúng rồi, ta phải nhắc nhở các ngươi một chuyện. Trước các ngươi cũng có một đoàn người tiến vào, hiện tại họ sắp hoàn thành thử thách rồi. Nếu họ hoàn thành trước, các ngươi sẽ mất cơ hội.”
“Thế nên, giờ đây bổn tọa cho các ngươi hai lựa chọn. Một là cứ vậy tham gia thử thách, các ngươi sẽ bị thua thiệt về mặt thời gian. Hai là g.i.ế.t c.h.ế.t đối phương, bổn tọa sẽ tha cho các ngươi.”
Đám người Giang Tịch đưa mắt nhìn nhau. Đừng nói đoàn người vào trước kia là mấy người Thẩm Chỉ Lan đấy nhé?
Chắc chắn họ không thể chọn cách thứ hai được rồi.
Bởi nếu chọn g.i.ế.t người, thì đồng nghĩa với việc họ đã mất hết đạo đức cơ bản của một con người.
Thế nên, họ chỉ đành chọn cách một.
Thua thiệt về mặt thời gian cũng phải chịu thôi, ai bảo họ tới chậm cơ chứ!
Sau đó, họ nghe Phượng Khê nói: “Tiền bối, luật chơi của ngài lắm lỗ hổng quá.”
“Thứ nhất, ngài không giới hạn thời gian thử thách. Đây là nguyên nhân đám người kia tiến vào mấy ngày rồi mà vẫn chưa hoàn thành đấy. Nếu bọn ta không xuất hiện, đoán chừng ngài chờ tới khi trời hoang đất hoải họ vẫn chưa hoàn thành ấy chứ.”
“Thứ hai, đã là thử thách thì phải đảm bảo tính công bằng. Đoàn bọn ta đông thế này, ngài lại yêu cầu bọn ta đi g.i.ế.t đối phương, thế chẳng khác nào ỷ đông h.i.ế.p yếu, đánh hội đồng người ta.”
“Thứ ba, đang trong thời gian thử thách mà ngài lại nhắc nhở bọn ta, việc này đồng nghĩa với… gian lận đấy. Thân là giám khảo, ngài gian lận công khai như thế, thử thách này đâu còn ý nghĩa gì đâu?”
“Việc ngài nên làm bây giờ không phải trừng phạt bọn ta, mà là tự trừng phạt bản thân ấy. Mười tám loại khổ hình, ngài muốn chọn loại nào đây?”
Nàng vừa dứt lời, gã Ma tộc đã tức giận gào rú, giọng nói oang oang, nhưng mấy người Phượng Khê chẳng hiểu gì cả.
Chẳng qua dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thừa biết là không phải lời hay ý đẹp gì cho cam.
Mãi một lúc lâu sau, gã Ma tộc mới cất tiếng: “Lời ngươi rất có lý, đúng là bổn tọa suy xét không chu toàn, thế nên ban nãy bổn tọa đã tự c.h.ặ.t một cánh tay. Ngươi đã hài lòng chưa?”
Phượng Khê chớp chớp mắt hỏi lại: “Nếu ta nói ta không hài lòng, liệu ngài có thể bóp c.h.ế.t bản thân không?”
Gã Ma tộc: “…”