Phượng Khê cười tủm tỉm, khách sáo đáp lại vài câu.
Nàng sẽ không ký thác hi vọng vào những lời hứa hư vô mờ mịt thế này, nhất định phải dùng lợi ích ràng buộc mọi người lại với nhau, loại quan hệ này mới là vững chắc nhất.
Đương nhiên, nếu nhân phẩm của đối phương chẳng ra gì, nàng đã không kéo đối phương vào đội của mình.
Nàng chuyển chủ đề: “Lần này chúng ta hố thư viện Minh Nguyệt một hố đau. Có lẽ đến bây giờ họ vẫn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng sớm muộn gì họ cũng tỉnh táo lại thôi. Thế nên, tốt nhất các huynh hãy tạm thời ẩn giấu tu vi, tránh cho bị người ta bắt thóp.”
“Các huynh có cách che giấu không?”
Mục Tử Hoài nói: “Ta có thể vẽ bùa ẩn linh, có thể che giấu tu vi với những tu sĩ dưới Hóa Thần. Nhưng với những tu sĩ có tu vi từ Hóa Thần trở lên, thì không thể giấu được.”
Phượng Khê gật đầu: “Được, vậy trước tiên cứ dùng bùa ẩn linh giấu tạm đã, rồi nghĩ cách khác sau.”
Nghe vậy, Mục Tử Hoài bắt đầu vẽ bùa ẩn linh, nhưng tốc độ hơi chậm.
Phượng Khê đứng cạnh quan sát một lát, rồi lấy bút và giấy vẽ bùa ra, vẽ bừa một lát đã được cả xấp dày.
Mục Tử Hoài: “…”
Bùi Chu khẽ vỗ vai hắn ta: “Quen là tốt rồi.”
Phượng Khê vừa phân phát bùa ẩn linh xong, thì khe hở không gian bắt đầu rung lắc kịch liệt.
Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bởi ban nãy khi đám người đột phá, đã khiến linh lực d.a.o động mạnh, lực không gian của khe hở không gian cũng do đó mà bị chấn động theo.
Đám người Phượng Khê vẫn chưa kịp phản ứng, thì đã “rụng” từ trên cao xuống, trông giống hệt sung rụng.
Mấy người Tiêu Bách Đạo vẫn luôn đứng chờ ở vùng ranh giới giữa hai tộc.
Yểm hoàng cũng không đi.
Nhi tử ruột mất tích.
Phượng Khê - đứa khuê nữ tuy không phải ruột thịt nhưng còn hơn ruột thịt cũng mất tích.
Sao ông ta có thể yên tâm cho được?
Vả lại, xảy ra chuyện lớn thế này, thân là Yểm hoàng, ông ta cũng không tiện rời đi.
Khi mọi người chờ đến nóng ruột nóng gan, đám người Phượng Khê “rụng” từ giữa không trung xuống.
Yểm hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi lo lắng dưới đáy lòng đám người Tiêu Bách Đạo cũng dần thả lỏng.
Mấy người Phượng Khê rơi trúng lãnh thổ Yểm tộc.
Nên dù tu vi của đám người Bùi Chu có sự thay đổi, nhưng do không quá rõ ràng, cộng thêm lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào chuyện họ có thể bình an quay về, nên chẳng ai để ý tới sự chênh lệch nhỏ xíu đó cả.
Phượng Khê sợ đêm dài lắm mộng, viện cớ thúc giục đám người Tiêu Bách Đạo lập tức quay về tông môn.
Yểm hoàng có hơi không nỡ.
Nhưng do thân phận của Phượng Khê không tiện công khai, nên cũng chỉ đành trơ mắt nhìn khuê nữ rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng của Phượng Khê khuất khỏi tầm mắt, Yểm hoàng còn rơi hai giọt nước mắt đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-310.html.]
Độc Cô viện trưởng: “…”
Hoàng thượng diễn sâu quá thể!
---
Về đến địa bàn Nhân tộc, Phượng Khê triệu tập mọi người lại, rồi mở trận pháp cách ly.
Hồ Vạn Khuê hớn hở hỏi: “Tiểu Khê, có chuyện gì thế?”
Phượng Khê vươn ngón tay chỉ vào đám người Bùi Chu: “Các ngài xem xem họ có thay đổi gì không?”
Vừa quay đầu nhìn sang, đám người Tiêu Bách Đạo đã kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ối chao, chỉ mới mấy ngày không gặp, sao tu vi của đám ranh con này tăng nhiều thế?
Tròng mắt của Tiêu Bách Đạo suýt thì lồi cả ra ngoài.
Nhị đồ đệ đột phá Kim Đan rồi ư?
Chuyện xảy ra khi nào vậy?
Phượng Khê cũng không giấu diếm, mà kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra ở Nam Vực.
Mấy người Tiêu Bách Đạo: “…”
Chúng đồ đệ biến thành con rối?
Rồi chơi học sinh của thư viện Minh Nguyệt một vố đau?
Còn “ăn chặn” truyền thừa của trưởng lão nhà người ta?
Suy nghĩ đầu tiên của mấy người Tiêu Bách Đạo là Phượng Khê đang nói linh tinh!
Người đang yên đang lành sao lại biến thành con rối được?
Vả lại, dù biến thành con rối, thì sao họ có thể đánh thắng được học sinh của thư viện Minh Nguyệt?
Lại càng đừng nói đến chuyện ăn chặn truyền thừa của người ta.
Nhưng nếu không tin, thì tu vi của các đồ đệ vẫn đang sờ sờ ra đó.
Họ chỉ đành hỏi thăm kỹ càng mọi chuyện, rồi mới hoàn toàn tin tưởng.
Dù cảm thấy cách làm này không được chính đáng cho lắm, nhưng lòng họ lại vô cùng sảng khoái.
Người Nam Vực luôn cao cao tại thượng, trước kia luôn lên mặt ra oai với họ.
Nếu không phải giữa hai vùng Nam Vực và Bắc Vực còn có một vùng đất đặc biệt, thì đoán chừng Nam Vực đã xâm chiếm, thâu tóm địa bàn của Bắc Vực từ lâu rồi.
Nói thật lòng thì, trong lòng họ, Nhân tộc ở Nam Vực chẳng khác gì Ma tộc cả.
Đều không phải thứ tốt lành gì cho cam.
Thậm chí Nhân tộc ở Nam Vực còn không bằng cả Ma tộc ấy chứ!
Sở dĩ Nam Vực không chủ động tấn công Bắc Vực, trừ vùng đất đặc biệt kia ra, còn có một nguyên nhân khác.
Đó là lợi dụng Nhân tộc ở Bắc Vực để cản trở Ma tộc, biến Nhân tộc ở Bắc Vực thành kẻ c.h.ế.t thay.