Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-05-17 04:13:02
Lượt xem: 211

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huynh ấy lập tức rút giấy, bút và mực vẽ bùa ra. Sau khi Quân Văn nói bắt đầu tính giờ, huynh ấy nín thở, tập trung tinh thần bắt đầu vẽ.

Chờ vẽ xong một tấm, huynh ấy mới thở ra, ấy, sao lại ngửi được mùi thịt nướng thế nhỉ?

Xoay người lại, huynh ấy thấy Phượng Khê và Quân Văn đang nướng thịt!

Bùi Chu: “…”

Đừng bảo tiểu sư muội căn bản không biết vẽ bùa, nên mới bất chấp tất cả đấy nhé?

Ừm, chắc chắn là thế rồi!

Bởi đâu phải ai cũng có thiên phú vẽ bùa, thiên tài giống huynh ấy thì lại càng hiếm hơn.

Nghĩ đến đây, lòng tin của huynh ấy lại tăng gấp bội, vội vàng vẽ tiếp lá bùa tiếp theo.

Phượng Khê chơi chán chê, mãi khi chỉ còn một khắc nữa là hết một canh giờ, nàng mới chậm rãi rút khăn lau tay, rồi lấy con dấu linh thạch ra, bắt đầu đóng “bốp”, “bốp”, “bốp”.

Chỉ chốc lát sau, trong tay nàng đã có một xấp bùa.

Trong mắt Bùi Chu suýt thì lồi ra ngoài.

Cái quái gì nữa vậy?

Quân Văn hả hê đáp: “Nhị sư huynh, huynh chưa thấy bao giờ đúng không? Đây là khuôn bùa mà tiểu sư muội nghiên cứu chế tạo ra đấy, chỉ cần đóng nhẹ một cái, là hoàn thiện một lá bùa!”

“Hơn nữa còn đều là bùa chú thượng phẩm nữa chứ!”

“Huynh vẽ mệt c.h.ế.t mệt sống suốt một canh giờ, còn không nhanh bằng tiểu sư muội đóng bừa vài cái, huynh nói xem có đáng giận không cơ chứ?”

Bùi Chu buột miệng thốt ra: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Đùa gì thế, sao bùa chú có thể đóng như đóng dấu được? Thế thì còn cần chế phù sư làm gì?

Nhưng tận mắt nhìn Phượng Khê đóng hết lá bùa này đến lá bùa khác, dù không muốn, huynh ấy cũng phải tin!

Chẳng lẽ bao bùa chú kia đều được làm thế này ư?

Phượng Khê ngáp một cái: “Nhị sư huynh, thật ra đóng bùa cũng mệt lắm, mỏi tay c.h.ế.t đi được!”

Bùi Chu: “…”

“Nhị sư huynh, hay huynh thử xem?”

Bùi Chu vốn định từ chối, nhưng đôi tay lại tự có ý nghĩ của riêng nó.

Huynh ấy làm theo lời Phượng Khê dạy, thử đóng một tấm.

Thất bại.

Quân Văn bĩu môi: “Huynh hết hi vọng đi thôi! Huynh tưởng ai cũng biến thái… ừm, thông minh như tiểu sư muội à?”

Đương nhiên Bùi Chu sẽ không từ bỏ. Tốt xấu gì huynh ấy cũng (đã từng) là chế phù sư thiên tài của Huyền Thiên Tông, tiểu sư muội làm được, huynh ấy cũng sẽ làm được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-214.html.]

Nhưng sau khi làm hỏng hết hai mươi tờ giấy vẽ, mặt huynh ấy tái xanh.

Vừa vì xấu hổ, vừa vì tiếc của.

Những tờ giấy vẽ bùa kia đều tốn linh thạch cả đấy.

Phượng Khê cười an ủi: “Nhị sư huynh, mọi việc đâu thể thành công ngay từ lần đầu. Huynh về chậm rãi luyện tập, muội tin huynh nhất định có thể thành công.”

Dứt lời, Phượng Khê đưa cho Bùi Chu nửa bao giấy vẽ và nửa thùng mực.

Bùi Chu vác bao tải, xách thùng mực, mất hồn mất vía rời đi.

Chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Nhìn theo bóng lưng huynh ấy, Quân Văn nói: “Tiểu sư muội, muội nói xem, có phải huynh ấy quên mất chuyện có thể cất mấy thứ đó vào nhẫn trữ vật không? Xách làm gì cho mỏi tay chứ!”

“Ối, đừng bảo huynh ấy bị đả kích thành kẻ ngốc luôn rồi nhé!”

Bùi Chu lảo đảo suýt ngã.

Lão ngũ, đệ chờ đó cho ta!

Sớm muộn gì ta cũng tính sổ với đệ.

Phượng Khê vui vẻ không thôi, bởi cuối cùng cũng có người nối nghiệp, thay nàng thực hiện công việc đóng bùa nhàm chán, lặp đi lặp lại kia.

Nhưng nghĩ đến kết cục của Bùi Chu, tâm trạng tốt đẹp của Phượng Khê lập tức tan biến sạch.

Trong cốt truyện nguyên tác, Bùi Chu bị một tán tu phát hiện thân phận Hoàng tộc Yểm tộc, vừa hay Thẩm Chỉ Lan cũng có mặt ở đó.

Thẩm Chỉ Lan lập tức ra tay g.i.ế.t c.h.ế.t tán tu kia, sau đó đưa cho Bùi Chu một viên nội đan có thể che giấu huyết mạch Yểm tộc.

Bùi Chu cảm thấy Thẩm Chỉ Lan vì mình nên mới gánh một mạng người, còn giúp mình che giấu thân phận, nên cực kỳ cảm kích nàng ta.

Do một viên nội đan chỉ có hiệu lực trong vòng ba tháng, nên cứ cách ba tháng hai người lại bí mật gặp mặt để trao - nhận nội đan. Sau nhiều lần tiếp xúc, sự cảm kích ban đầu dần biến thành tình yêu say đắm.

Sau đó, Bùi Chu vì Thẩm Chỉ Lan mà vào sinh ra tử hết lần này đến lần khác, dù cuối cùng bị Thẩm Chỉ Lan đẩy ra làm kẻ c.h.ế.t thay, huynh ấy cũng vui vẻ chịu đựng.

Tiếc là mãi đến khi c.h.ế.t, Bùi Chu cũng không biết rằng, Thẩm Chỉ Lan đã sớm cấu kết với Hách Liên Lệ Xuyên - Đại hoàng tử của Yểm tộc.

Thế nên, nàng ta đã biết huyết mạch Yểm tộc của Bùi Chu từ lâu rồi, nếu không sao có thể trùng hợp sở hữu nội đan che giấu huyết mạch như thế?

Thậm chí, rất có thể chính nàng ta đã để lộ tin tức cho tên tán tu kia, mục đích là để Bùi Chu một lòng một dạ với nàng ta.

Nhớ lại dáng vẻ tuyệt diễm của Bùi Chu, lại nghĩ đến dáng vẻ ủ rũ chán chường của huynh ấy sau khi thân phận bị phát hiện, ánh mắt Phượng Khê tối sầm lại.

Huynh ấy cảm thấy thân phận hoàng tộc Yểm tộc là một sự sỉ nhục, càng sợ thân phận này liên lụy Tiêu Bách Đạo và Huyền Thiên Tông, nên mới trở nên mẫn cảm và tự ti như thế.

Thẩm Chỉ Lan đã lợi dụng điều này để khiến huynh ấy rơi vào vòng luẩn quẩn.

Phải làm thế nào để hóa giải kiếp nạn này của Bùi Chu bây giờ?

Hiện tại Thẩm Chỉ Lan vẫn chưa cấu kết với Hách Liên Lệ Xuyên, nên nàng nhất định phải giải quyết vấn đề này trước kia Thẩm Chỉ Lan hết hạn cấm túc, tránh đến lúc đó lại rơi vào thế bị động…

Loading...