Sau đó, huynh ấy nhìn thấy Phượng Khê lấy từ nhẫn trữ vật một chậu đan dược.
“Nhị sư huynh, muội không biết huynh thích loại đan dược nào, nên mỗi loại đều chuẩn bị cho huynh một ít. Huynh mang về dùng từ từ nhé.”
Bàn tay đang phe phẩy quạt của Bùi Chu khựng lại.
Đây là một chậu đan dược, chứ không phải một chậu bánh trôi đúng không?
Lấy đâu ra nhiều đan dược đến độ phải đựng bằng chậu thế này?
Trong lúc huynh ấy còn ngơ ngác, Phượng Khê lại lấy ra một bao tải to: “Nhị sư huynh, nếu huynh đã là chế phù sư, chắc chắn rất thích bùa chú, vậy muội tặng huynh bao tải bùa chú này đó.”
“Tuy phẩm cấp của bùa chú mà muội vẽ không cao bằng huynh, nhưng cái bao này cũng mất của muội tận nửa ngày trời, huynh đừng chê nhé.”
Sợ huynh ấy không tin, Phượng Khê còn tri kỷ mở miệng bao, lấy ra một xấp bùa quơ quơ trước mặt huynh ấy.
Xoạch!
Cây quạt trong tay Bùi Chu rơi xuống đất.
Chắc chắn huynh ấy đã gặp ảo giác rồi!
Thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của huynh ấy, Quân Văn suýt thì cười rụng răng.
Giả ngầu à!
Bị vả mặt rồi đúng không?
Ai bảo huynh thích khoe khoang!
Trời thì lạnh, gió thổi vù vù, thế mà còn lấy quạt ra phe phẩy. Há há, bây giờ phẩy trúng mặt luôn rồi.
Mãi một lúc lâu sau, Bùi Chu mới hỏi: “Tiểu sư muội, muội lấy đống đan dược và bùa chú này từ đâu thế? Sư phụ cho muội à?”
Chẳng lẽ tông môn thật sự phát hiện mỏ quặng linh thạch?
Nếu không sao sư phụ lại hào phóng như thế?
Quân Văn bĩu môi, ban nãy tiểu sư muội đã nói rõ rằng bùa là nàng tự vẽ, sao Bùi lão nhị còn hỏi thừa thế nhỉ?
Nhưng cũng có thể hiểu được, có lẽ huynh ấy bị dọa ngu người rồi, đầu óc căn bản không hoạt động nổi.
Phượng Khê vẫn cười tủm tỉm, giọng nói vẫn mềm mại như cũ: “Nhị sư huynh, huynh hiểu lầm rồi. Đan dược do muội tự luyện, bùa chú do muội tự vẽ.”
“Ôi! Đều tại tu vi của muội thấp, không có năng lực gì, chỉ có thể làm chút việc không đàng hoàng này thôi.”
Bùi Chu: “…”
Quân Văn xấu xa đ.â.m thêm một dao: “Nhị sư huynh, huynh không cần ngại, tiểu sư muội cũng tặng đan dược và bùa chú cho bọn đệ.”
“Huynh không biết đâu, bây giờ ngày nào đệ cũng sầu đến bạc tóc, vắt óc nghĩ cách dùng hết đan dược và bùa chú, nếu không nhẫn trữ vật sắp không còn chỗ để nữa rồi.”
Bùi Chu: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?
Quân Văn đảo mắt: “Tiểu sư muội, không phải muội vẫn luôn muốn luận bàn với Nhị sư huynh ư? Bây giờ đừng nói mấy chuyện quà qua lễ lại nữa, hai người mau luận bàn đi thôi.”
Đương nhiên Phượng Khê biết tỏng ý đồ của Quân Văn, nhưng nàng vẫn cười tủm tỉm gật đầu: “Được thôi, nhị sư huynh, vậy chúng ta luận bàn chút nhé!”
Sau khi Hình Vu rời đi, nàng vẫn chưa tìm được đối tượng luận bàn thích hợp.
Giờ tốt quá rồi, Nhị sư huynh về rồi.
Bây giờ đầu óc Bùi Chu vẫn còn ngơ ngác, không nghĩ nhiều mà vô thức gật đầu: “Được thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-213.html.]
Hai người vừa bắt đầu, Phượng Khê đã tung tuyệt chiêu.
Nhìn thấy chữ “quỳ” dần dần phóng to, Bùi Chu sợ tới độ giật nảy mình, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tuyệt chiêu quỷ quái gì thế này?
Lúc này huynh ấy mới vô thức nhận ra: tu vi của Phượng Khê đã đạt tới tầng một của kỳ Trúc Cơ.
Không phải đan điền của nàng bị thương nặng ư?
Sao vẫn đột phá Trúc Cơ được?
Sao mọi chuyện khác hoàn toàn những gì huynh ấy biết thế!
Nhưng hiện tại chẳng có thời gian rảnh để nghĩ mấy chuyện đó, nếu bất cẩn xíu thôi, đoán chừng huynh ấy sẽ phải quỳ xuống trước tiểu sư muội ngay lần đầu gặp mặt mất!
Nếu thế thì sau này huynh ấy biết lăn lộn ở Huyền Thiên Tông kiểu gì nữa?
Sao có mặt mũi gặp ai nữa?
Ấy thế mà sư phụ còn nói tiểu sư muội ngây thơ thuần khiết!
Làm gì có cô nương ngây thơ thuần khiết nhà ai nghiên cứu ra một tuyệt chiêu thất đức thế này!
Lại còn là một tuyệt chiêu có thể sử dụng mọi lúc mọi nơi nữa chứ!
Sư phụ ơi, ngài hại con thảm quá!
Lúc trước con còn tưởng tiểu sư muội là phế vật!
Nhưng nàng nào phải phế vật, nàng là biến thái thì có!
May mà Phượng Khê vẫn để lại cho Bùi Chu chút mặt mũi, sau khi tung sáu chữ “quỳ”, nàng đổi thành chiêu thức bình thường.
Nhưng chiêu thức bình thường của nàng cũng không hề đơn giản.
Sự tự luyến, cuồng vọng, tự cho là đúng của Bùi Chu lập tức bay theo gió.
Nhị sư huynh tầng bảy kỳ Trúc Cơ bị tiểu sư muội tầng một kỳ Trúc Cơ treo lên đánh.
Nửa canh giờ sau, Phượng Khê nhân từ nói: “Nhị sư huynh, muội mệt rồi, để ngày mai luận bàn tiếp nhé! Dù sao muội cũng rảnh lắm, về sau ngày nào muội cũng sẽ tới tìm huynh.”
Bùi Chu: “…”
Bây giờ huynh ấy rời khỏi tông môn còn kịp không?
Khi huynh ấy đang muốn tìm một nơi để tự an ủi tâm hồn tổn thương của mình, lại nghe Phượng Khê nói: “Nhị sư huynh, huynh đừng vội đi, ban nãy mới luận bàn kiếm thuật, giờ chúng ta luận bàn về kỹ thuật vẽ bùa đi!”
Hai mắt Bùi Chu sáng lên.
Nói thật, huynh ấy vẫn giữ thái độ nghi ngờ về những lời Phượng Khê nói trước đó.
Nàng mới bao lớn cơ chứ? Dù học vẽ bùa từ lúc mới sinh thì cũng chỉ mới mười mấy năm, sao có thể lợi hại hơn huynh ấy được?
Chắc chắn là nàng và lão ngũ hợp tác trêu đùa huynh ấy!
Thế là, huynh ấy tự tin đáp: “Luận bàn thế nào?”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Chúng ta vẽ bùa nổ đi! Trong vòng một canh giờ, ai vẽ nhiều hơn thì người đó thắng. Thế nào?”
Bùi Chu vui vẻ đồng ý.
Một canh giờ, nếu phát huy ổn định, huynh ấy có thể vẽ bốn lá bùa nổ.
Đoán chừng tiểu sư muội cũng chỉ được một hai lá là cùng.