Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-05-17 04:12:58
Lượt xem: 195

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Bách Đạo nói tiếp: “Đúng rồi, con vẫn chưa gặp tiểu sư muội của con đúng không? Để ta gọi con bé tới, cho hai đứa gặp mặt.”

“Nha đầu Tiểu Khê chẳng những có thiên phú cao, thông minh lanh lợi, duyên dáng đáng yêu, mà còn cực kỳ hiếu thuận. Khổ nỗi tâm tư con bé ngây thơ quá, về sau con phải che chở cho con bé nhiều một chút, biết chưa?”

Bùi Chu: “…”

Không phải nói tiểu sư muội là phế vật có đan điền bị thương nặng ư?

Sao lại thành người có thiên phú cao rồi?

Huynh ấy còn chưa kịp hỏi, Tiêu Bách Đạo đã có chuyện gấp cần xử lý, bèn vội vội vàng vàng rời đi.

Bùi Chu đành tới tìm Quân Văn.

Quân Văn đang tu luyện, nhìn thấy Bùi Chu, phản ứng đầu tiên của hắn là mất kiên nhẫn, sau đó là hai mắt phát sáng.

Bùi Chu rất quen thuộc với loại ánh mắt này.

Chắc chắn lão ngũ lại định xin bùa của huynh ấy cho xem!

Hừ!

Việc này phải phụ thuộc vào tâm trạng của huynh ấy.

Nụ cười của Quân Văn cực kỳ rực rỡ: “Nhị sư huynh, huynh về rồi à? Đệ và mấy người Đại sư huynh đều ngóng trông huynh về sớm một chút.”

Nghe vậy, tâm trạng Bùi Chu lập tức trở nên tốt đẹp.

Quả nhiên, người có năng lực, thì ném vào đâu cũng có nhân duyên tốt.

Trong năm sư huynh đệ, nhân duyên của huynh ấy là tốt nhất.

“Lão Ngũ, đệ dẫn ta đến gặp tiểu sư muội đi. Lúc trước sư phụ nói đan điền muội ấy bị thương nặng, ban nãy lại nói muội ấy có thiên phú cao, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ánh mắt Quân Văn lóe lên: “Có gì khó hiểu đâu. Thiên phú và tu vi là hai chuyện khác nhau mà.”

“Tiểu sư muội yếu ớt, tâm tư đơn thuần, khổ nỗi cứ thích tỷ thí kiếm pháp với người ta, lát nữa nếu muội ấy đòi luận bàn với huynh, huynh cứ đồng ý đi nhé, tránh cho muội ấy khóc sướt mướt.”

Bùi Chu tin là thật, bèn cười đáp: “Yên tâm, tiểu sư muội là để cưng chiều, ta sẽ thuận theo muội ấy.”

Quân Văn thầm vui trong lòng.

Bùi lão nhị, huynh sắp gặp xui xẻo rồi!

Hừ, trước kia huynh ỷ vào việc bản thân biết vẽ bùa để bắt nạt đệ, bây giờ đệ sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

Quân Văn hí hửng đưa Bùi Chu tới gặp Phượng Khê, còn chưa vào sân đã hét toáng lên: “Tiểu sư muội, mau ra đây! Nhị sư huynh về rồi này!”

Phượng Khê lập tức chạy ra khỏi phòng.

Sau đó nàng ngơ ra.

Nàng thật sự bị kinh ngạc trước dung mạo của Bùi Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-212.html.]

Khó trách cốt truyện nguyên tác miêu tả Bùi Chu có diện mạo tuyệt diễm, rúng động lòng người. Quả nhiên, từ khi huynh ấy tới, nàng cảm thấy tiểu viện của mình trở nên rực rỡ hơn nhiều.

Thật ra diện mạo của đệ tử thân truyền của Tiêu Bách Đạo đều không tệ, mỗi người mỗi vẻ.

Giang Tịch thanh tú, lịch sự tao nhã.

Cảnh Viêm đẹp kiểu lạnh lùng, ủ rũ.

Quân Văn phong lưu, tiêu sái.

Còn Bùi Chu, là đẹp đến lóa mắt.

Bùi Chu đã quá quen với loại ánh mắt này, huynh ấy mở nhẫn trữ vật, lấy ra một cây quạt rồi không ngừng phe phẩy: “Tiểu sư muội, về sau ngày nào muội cũng sẽ được thưởng thức mỹ mạo của nhị sư huynh, không cần phải cố nhìn hết trong một lần thế đâu.”

Phượng Khê: “…”

Không ngờ nhị sư huynh lại là kẻ cuồng tự luyến.

Không chờ nàng nói chuyện, Bùi Chu đã đưa ra một xấp bùa: “Tiểu sư muội, lần đầu gặp mặt, nhị sư huynh cũng chẳng có đồ gì tốt để tặng cả, tạm tặng muội hai mươi lá bùa vậy.”

Trong lòng Quân Văn có hơi ghen tị.

Trước kia hắn mệt c.h.ế.t mệt sống quét tước nhà cửa, làm chân chạy vặt cho Bùi Chu mà cũng chỉ đổi được hai lá bùa.

Ấy thế mà Bùi Chu lại tặng tận hai mươi lá làm quà gặp mặt cho tiểu sư muội!

Ôi!

Sống trong một tông môn trọng nam khinh nữ, bi ai biết bao!

Nhưng không bao lâu sau, chút ghen tị, giận hờn đó đã biến thành sự hả hê khi người gặp họa.

Bùi lão nhị đưa bùa chú cho tiểu sư muội á?

Há chẳng phải đang tự rước lấy nhục đấy ư?

Tiểu sư muội người ta luôn đựng bùa bằng bao tải.

Hai mươi lá bùa của huynh ấy còn chưa đủ để tiểu sư muội nhét kẽ răng!

Lúc này, Bùi Chu phe phẩy cây quạt, cười nói: “Tiểu sư muội, ta là chế phù sư, về sau muội cần bao nhiêu bùa chú, ta bao hết!”

“Muội không cần quá cảm động đâu, dẫu sao tu vi của muội thấp, cần trang bị thêm nhiều bùa chú để bảo vệ bản thân cũng là điều dễ hiểu thôi. Hơn nữa đối với ta mà nói, hai mươi tấm bùa này chỉ mất mười ngày, nửa tháng, không phải chuyện gì to tát. Ai bảo ta là chế phù sư thiên tài của Huyền Thiên Tông chúng ta cơ chứ!”

“Về sau muội cứ đi theo nhị sư huynh, ta đảm bảo sẽ nuôi muội đến trắng trẻo mập mạp.”

Phượng Khê cất giọng mềm mại: “Đa tạ Nhị sư huynh, muội cũng đã chuẩn bị quà đáp lễ cho huynh, mong Nhị sư huynh vui lòng nhận cho.”

Quạt của Bùi Chu lại càng phe phẩy mạnh hơn.

Tiểu sư muội hiểu chuyện quá!

Nhưng nàng thì có thể có thứ tốt gì chứ, đoán chừng là vài linh quả ngày thường không nỡ ăn thôi.

Chẳng qua dẫu sao đó cũng là tấm lòng của nàng, huynh ấy sẽ giả vờ rất thích, tránh cho nàng đau lòng.

Loading...