Sau khi quay về sân viện của mình, Phượng Khê rửa ráy qua loa, rồi bắt đầu đả tọa tu luyện.
Trúc Cơ chỉ là bước đầu tiên trên con đường tu đạo, chặng đường nàng phải đi còn rất dài, tuyệt đối không thể lười biếng.
Vả lại, đừng thấy sự coi trọng của Bách Lý Mộ Trần dành cho Thẩm Chỉ Lan đã giảm đi nhiều mà chủ quan, lỡ đâu Thẩm Chỉ Lan đột phá Kim Đan thì sao?
Cộng thêm khóc lóc thảm thiết, tỏ ý quyết tâm sửa sai, không biết Bách Lý Mộ Trần sẽ lựa chọn thế nào nhỉ?
Ngoài ra, chó l.i.ế.m của Thẩm Chỉ Lan không chỉ giới hạn bốn tông môn lớn, biết đâu ngày nào đó chợt nhảy ra một người tai to mặt lớn chống lưng cho nàng ta thì sao?
Vì thế, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Chỉ khi mạnh mẽ, mới không sợ cường quyền, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.
Ba người Giang Tịch cũng đang liều mạng tu luyện.
Tiểu sư muội đã đột phá Trúc Cơ rồi.
Họ sao dám không luyện?
Không muốn quỳ, thì nhất định phải luyện.
Sáng hôm sau, Phượng Khê tới tìm Cảnh Viêm luận bàn như thường lệ.
Mặt mũi Cảnh Viêm trắng bệch.
Trước kia huynh ấy có thể chống đỡ mười một chữ “quỳ” của tiểu sư muội, nhưng giờ tiểu sư muội đột phá Trúc Cơ rồi, chỉ sợ huynh ấy còn chẳng đỡ nổi sáu chữ ấy chứ!
May mà Phượng Khê chỉ muốn luận bàn kiếm pháp, muốn tìm hiểu thế kiếm của huynh ấy, nên không định dùng đến tuyệt chiêu.
Lúc này huynh ấy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá!
Phượng Khê luận bàn với Cảnh Viêm độ một canh giờ, rồi tới tìm Kim Mao Toan Nghê.
Thấy Phượng Khê tới, Kim Mao Toan Nghê hưng phấn rống to.
Phượng Khê có hơi cạn lời, yêu thú trong rừng Sương Mù cũng đạt tu vi Nguyên Anh, nhưng người ta có thể nói chuyện, còn phế vật này chỉ biết gào rống thôi.
Thật ra trên đường quay về tông môn, Phượng Khê đã nhờ Hồ Vạn Khuê giải thích chi tiết về tình hình của Kim Mao Toan Nghê.
Hồ Vạn Khuê cũng không có biện pháp gì tốt, nhưng ông ta đã chia sẻ với nàng một bộ pháp quyết, có thể tạm thời làm chậm tốc độ thoái hóa của Kim Mao Toan Nghê.
Phượng Khê bèn nói lại bộ pháp quyết này cho Kim Mao Toan Nghê.
“Ngươi cứ tu luyện pháp quyết này trước đi, chờ tình hình của ngươi ổn định, ta sẽ lại dạy ngươi bộ công pháp nâng cao tu vi.”
Bất kể là người hay thần thú, đều phải thường xuyên tiếp thêm hi vọng, thì đối phương mới có động lực cố gắng.
Quả nhiên, Kim Mao Toan Nghê lập tức hưng phấn không thôi, thậm chí còn chủ động đề nghị làm thú cưỡi cho Phượng Khê, chở nàng ra ngoài đi dạo một vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-210.html.]
Phượng Khê cười tủm tỉm, đáp: “Ngươi có tấm lòng này, ta vui lắm. Nhưng việc tu luyện quan trọng hơn, ngươi chăm chỉ tu luyện chính là sự báo đáp lớn nhất. Bởi Huyền Thiên Tông chúng ta vẫn đang trông chờ ngươi bảo vệ kia mà.”
Nghe vậy, Kim Mao Toan Nghê chợt cảm nhận được tầm quan trọng của bản thân.
Cảm giác sứ mệnh tăng vọt!
Bắt đầu từ hôm đó, Kim Mao Toan Nghê tu luyện suốt ngày đêm, mỗi sáng còn rống vài tiếng để tự động viên bản thân.
Thay đổi đến độ Mộc trưởng lão - người phụ trách trông coi nó cho rằng nó bị đoạt xá!
Các đệ tử trong Huyền Thiên Tông thấy ngay cả Kim Mao Toan Nghê cũng nỗ lực tu luyện thì không khỏi cảm thấy hổ thẹn, thế là cũng bắt đầu tiến vào trạng thái liều mạng.
Bây giờ vật tư tu luyện mà các đệ tử được phát chất lượng hơn trước kia nhiều, cộng thêm sự nỗ lực, chẳng mấy chốc đã có người đột phá.
Thực lực của Huyền Thiên Tông lập tức tăng lên một bậc thang mới, không ngừng phát triển.
Tiêu Bách Đạo vui đến độ cười không khép nổi miệng.
Nhưng khi nhìn thấy Hình Vu tung ta tung tăng tìm đến, tâm trạng vui vẻ của ông lập tức bay sạch.
Hình Vu nói thế này: “Tiêu sư bá, sư phụ con sai con tới đưa vật tư tu luyện cho Phượng Khê tiểu sư muội. Sư phụ con nói, về sau bọn con có gì, tiểu sư muội sẽ có nấy.”
“Sư phụ con không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy tiểu sư muội quá đáng yêu, lại giúp Ngự Thú Môn bọn con một ơn lớn, nên bày tỏ chút tấm lòng thôi.”
Tiêu Bách Đạo tức tối hừ lạnh.
Viện cớ giỏi thật!
Đường tưởng ông không biết mục đích chính của lão già mặt dày thối tha Hồ Vạn Khuê kia là từng bước dụ dỗ đồ đệ bảo bối của ông!
Nhìn xem, ngay cả vật tư của đệ tử thân truyền, người ta cũng đưa đến tận cửa luôn rồi!
Thành ý biết bao!
Nhưng, ông vẫn bảo Phượng Khê nhận lấy.
Có của hời tội gì không chiếm?
Hình Vu mặt dày ở lại Huyền Thiên Tông.
Biểu hiện của Quân Văn cực kỳ nhiệt tình.
Ngay cả người lạnh lùng như Cảnh Viêm cũng cực kỳ quan tâm gã.
Trong lúc nhất thời, Hình Vu cảm thấy được thương yêu mà lo sợ, chẳng lẽ hiện tại gã được hoan nghênh tới vậy ư?
Quả nhiên người xưa nói không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Từ khi đi theo Phượng Khê tiểu sư muội, sức quyết rũ của gã càng ngày càng tăng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, gã đã biết nguyên nhân Quân Văn và Cảnh Viêm nhiệt tình tiếp đón gã.
Sáng sớm tinh mơ, gã bị họ đưa đến trước mặt Phượng Khê.
“Tiểu sư muội, Hình Vu muốn luận bàn với muội.”