Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-05-15 09:06:59
Lượt xem: 304

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Vạn Khuê cười như nở hoa: “Lão Tiêu, vừa hay thuận đường, ta chở các ngươi một đoạn.”

Tuy biết chắc rằng ông ta có ý đồ, nhưng Tiêu Bách Đạo vẫn đồng ý.

Bởi ngự kiếm quá vất vả.

Trên phi thuyền, Hồ Vạn Khuê nhiệt tình một cách bất thường, hết mời linh trà lại mời điểm tâm, chỉ thiếu điều bóp chân cho Tiêu Bách Đạo nữa thôi.

Tiêu Bách Đạo cảm thấy mệt thay ông ta: “Ngươi có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.”

Hồ Vạn Khuê xoa xoa tay: “Thế ta nói thẳng nhé! Tiểu Khê, con nói thật với sư thúc đi, sở dĩ đám yêu thú trong rừng Sương Mù trở nên, ừm, nhiệt tình như thế, có phải vì con đã cho chúng uống đan dược không?”

Phượng Khê cười gật đầu: “Vâng.”

Tiêu Bách Đạo: “…”

Tiểu đồ đệ ngây thơ thuần khiết của ông sao có thể có loại đan dược không đứng đắn bậc này được!

Không thể nào!

Tuyệt đối không thể nào!

Ông gầm lên giận dữ: “Lão ngũ, đan dược kia có phải do con đưa cho Tiểu Khê không?”

Quân Văn đang ngồi trong góc hóng chuyện: “…”

Phượng Khê vội giải thích: “Sư phụ, chuyện này không liên quan đến Ngũ sư huynh. Đan dược nhiều con nhiều cháu kia là do con tự luyện chế, hơn nữa là do con học từ các luyện đan sư của Ngự Thú Môn.”

Không chờ Tiêu Bách Đạo phản ứng lại, Hồ Vạn Khuê đã hét lên: “Con nói gì? Con học từ luyện đan sư của Ngự Thú Môn bọn ta ư? Con học từ ai?”

“Lần trước khi con tới Ngự Thú Môn làm khách có đi ngang qua phòng luyện đan, thấy có một luyện đan sư đang dạy các đệ tử thực hành, con bèn liếc qua xem một cái. Sau khi vào phòng luyện đan, con tự nhìn bầu vẽ gáo, bắt đầu luyện chế theo quy trình vừa thấy. Nhưng thiên phú của con không tốt, luyện hỏng hai lò, đến lò thứ ba mới thành công.”

“Hồ sư thúc, con xin lỗi ạ. Không phải con cố ý học trộm đâu, con chỉ tùy tiện liếc mắt một cái thôi, thật đấy. Thật sự chỉ liếc mắt một cái thôi.”

Hồ Vạn Khuê: “…”

Thiên phú không tốt?

Chỉ liếc mắt một cái?

Lò thứ ba mới thành công?

Nghe lại xem, đây mà là lời con người nên nói ư?

Con có biết là, đám luyện đan sư của Ngự Thú Môn ta đã nhổ sạch tóc, cũng không thể đuổi kịp cái “thiên phú không tốt” của con không hả?

Tiêu Bách Đạo còn khiếp sợ hơn ông ta nhiều.

Tuy Phượng Khê từng nhiều lần nhấn mạnh rằng nàng biết luyện đan, nhưng Tiêu Bách Đạo căn bản không tin, vẫn luôn cho rằng những đan dược kia đều nhờ… hóa duyên mà có.

Bây giờ nghe có vẻ như, tiểu đồ đệ thật sự biết luyện đan?

“Tiểu Khê, con nói thật với sư phụ đi, con thật sự biết luyện đan à?”

Phượng Khê có hơi cạn lời: “Sư phụ, hay là con luyện chế ngay tại chỗ cho người xem nhé?”

Hồ Vạn Khuê vội nói: “Được! Được! Con luyện một lò ngay đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-208.html.]

Tiêu Bách Đạo lườm Hồ Vạn Khuê một cái: ai mượn ngươi đồng ý thay ta?

Nhưng ông cũng không ngăn cản.

Bởi ông vẫn không tin tiểu đồ đệ biết luyện đan.

Không phải ông không tin Phượng Khê có thiên phú, mà do ông quá ấn tượng với cảnh khói đặc cuồn cuộn, thịt linh thú hun khói ở Thiện Đường sắp trở thành món đặc sản của Huyền Thiên Tông đến nơi.

Phượng Khê lập tức lấy chiếc lò luyện đan thiếu một chân và những loại thảo dược cần dùng ra.

Hồ Vạn Khuê vỗ vỗ vai Tiêu Bách Đạo: “Bây giờ Huyền Thiên Tông các ngươi không còn khó khăn như trước nữa, mau tranh thủ tìm cho Tiểu Khê một chiếc lò luyện đan tốt hơn chút đi.”

Nhìn xem đứa bé đã bị ép thành dạng gì rồi!

Lần đầu tiên ông ta thấy luyện đan sư dùng lò luyện đan “tàn tạ” đến thế!

Trong lòng Tiêu Bách Đạo thầm chua xót.

Tiểu đồ đệ hào phóng đưa toàn bộ linh thạch mình có cho người sư phụ không biết cố gắng là ông, còn bản thân nàng lại tiết kiệm đến mức này.

Ông phải tích đức tám đời, mới nhận được một đồ đệ tốt đến thế.

Hai người Tiêu Bách Đạo đều không biết rằng, sở dĩ Phượng Khê vẫn dùng chiếc lò tàn tạ này, là vì nàng lười đổi lò mới thôi.

Thiếu một chân cũng đâu ảnh hưởng đến việc luyện đan, chắp vá dùng tạm có sao đâu.

Nàng lo sẽ dọa sợ hai lão nhân gia, nên cố ý thả chậm tốc độ luyện chế.

Dù vậy, Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê vẫn trợn tròn mắt.

Sao tốc độ luyện đan của Tiểu Khê lại nhanh thê? Sắp đuổi kịp Luyện đan sư cấp Địa đến nơi!

Khi Phượng Khê luyện chế xong, mở nắp lò đan ra, hai lão nhân gia lại không nhịn được mà thốt lên đầy kinh ngạc.

Xác suất thành công tận một trăm phần trăm? Còn đều là đan dược thượng phẩm nữa chứ!

Dù là Luyện đan sư cấp Địa cũng chưa chắc có thể làm được chuyện này!

Quân Văn cuối cùng cũng được giải oan, hắn thầm bĩu môi: nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của hai người kìa!

Hai người mới nhìn thấy một góc của tảng băng chìm thôi đấy nhé, nếu để hai người biết thực lực chân chính của tiểu sư muội, chẳng phải sẽ kinh ngạc rớt cằm ư?

Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê đồng thời im lặng một lúc lâu.

Một lát sau, Tiêu Bách Đạo cười rộ lên.

Ai bảo đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông chỉ biết tu luyện kiếm đạo?

Thấy chưa, đồ đệ bảo bối của ông chẳng những biết luyện đan, mà còn là thiên tài luyện đan nữa kìa!

Lần này lão nhân gia vui điên lên được!

Không có chuyện gì khiến ông vui hơn tiền đồ của các đồ đệ cả.

Hồ Vạn Khuê thì lại hối hận thối ruột.

Nếu trong buổi lễ nhận đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông, ông ta nhận Phượng Khê làm đồ đệ trước Tiêu Bách Đạo, thì bây giờ cục cưng bảo bối này đã là đồ đệ của ông ta rồi.

Giờ có hối hận cũng muộn rồi, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Bách Đạo cười hô hố.

Loading...